Polaroid
Nha Hoàn

Nha Hoàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324172

Bình chọn: 8.5.00/10/417 lượt.

mắt Ung Tuấn quỷ quyệt cười như không cười nhìn chằm chằào v Lâu Dương.

Chức Tâm đến cả cổ cũng đỏ hồng lên! Nụ cười trên mặt Lâu Dương đã biến mất không thấy.

Hai người đàn ông ai cũng không chịu rời đi, một đứng, một ngồi, giống như hai con ác lang, ánh mắt sắc sảo nhìn chằm chằm lẫn nhau như muốn giương móng vuốt phanh thây đối phương.

Chức Tâm không thể làm gì hơn đành phải đi đến trước mặt Lâu Dương, nói với hắn: "Lâu Dương Bối Lặc, xin người đi ra ngoài trước, ta sẽ rất cảm kích người."

Lâu Dương di chuyển ánh mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn sang Chức Tâm bỗng trở nên nhu hòa.

"Được, ta nghe lời nàng." Dứt lời, hắn lập tức xoay người rời đi.

Ung Tuấn vẫn ngồi ngồi y nguyên ở nội đường, không có dấu hiệu muốn đứng lên.

"Bối Lặc Gia?" Chức Tâm xoay người hỏi hắn.

"Ngươi bảo được hắn, không bảo được ta." Hắn lãnh đạm nói, bất chợt rút bảo kiếm ở thắt lung ra, nhìn chằm chằm vỏ kiếm, giống như đang ngắm nghía.

"Nếu như người nhất định muốn đợi ở đây, ta cũng tùy người." Nàng nói.

Hắn giương mắt nhìn nàng.

"Người nghĩ đợi bao lâu thì đợi, một lát sẽ có nha hoàn đến mời người dùng bữa tối." Nàng đành phải nói với hắn như thế. Nói xong, nàng xoay người đi về phía của tiệm để tiếp đãi Lâu Dương Bối Lặc.

Nhưng nàng mới nhấc chân đi được một bước, lại bỗng nhiên bị người từ phía sau ghìm chặt ngang —— Chức Tâm lắp bắp kinh hãi.

Nàng còn chưa kịp xoay người.

"Sao ngươi không phản kháng? Ngươi nên đuổi ta đi, vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt ngươi!" Hắn ghé sát vào tai nàng thì thầm nói.

Trong nháy mắt, trái tim Chức Tâm trở nên cuồng loạn.

Nàng nuốt nước miếng, yết hầu trở lên chua xót khó chịu. . . . . .

Môi hắn nóng bỏng dán vào chiếc gáy mềm mại trắng nõn của nàng, gắt gao ôm chặt nàng, cười nhẹ.

"Nhưng mà, ta biết, tận đáy lòng ngươi chỉ có một người đàn ông là ta, cho nên ngươi không thể đuổi ta đi, bởi vì này lần ta đi rồi, có lẽ sẽ không quay lại nữa." Những lời này khiến lòng Chức Tâm trở lên xáo trộn.

Nàng không thể cử động cũng không thể phản kháng, cũng vì thế, nàng chỉ có thể không nói gì hoàn toàn suy sụp mà chống cự lại sự cuồng nhiệt của hắn!

"Nói cho ta biết, yêu một người đàn ông đến mức này, là mùi vị gì?" Hắn cười nhẹ.

Sắc mặt nàng tái đi, run rẩy yếu nhược như giấy mỏng. "Người thật quá đáng!" Nàng giãy giụa vùng ra.

Hắn cười nhẹ, đè nàng ở giữa vách tường và hắn.

Lưng nàng vẫn tựa vào ngực hắn, hắn không cho nàng xoay người lại nhìn thấy ánh mắt hắn.

"Chức Tâm, " hắn cúi đầu ôn nhu gọi tên nàng, tựa như cố ý nhào nặn lòng nàng, sau đó lại gọi thêm lần nữa: "Chức Tâm, từ tám tuổi trở đi nàng đã là tiểu Chức Tâm của ta, đời này đã định nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta, lòng nàng đã sớm in sâu dấu ấn của ta."

Răng môi hắn tìm được dây yếm sau gáy nàng, đùa giỡn cắn tháo nó ra, đôi môi nóng bỏng lớn mật điên cuồng lưu luyến với chiếc cổ trắng như tuyết của nàng. . . . . .

Chức Tâm mở to mắt, thân thể của nàng cũng như ý thức đã sớm tê dại, cho đến khi hắn chạm đến nơi hắn không nên chạm, hắn vân vê khiến thân thể nàng run rẩy—— Trong chớp nhoáng, nàng chợt thanh tỉnh, không chút do dự đẩy hắn ra xa! Nàng lui đến góc khuất, áo quần đã lộn xộn.

Trong phòng tràn ngập không khí mờ ám, ánh mắt hắn cũng không còn trong sáng nữa, đôi mắt vẫn đục như tro lạnh đang nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt hắn là sự điên cuồn của dục vọng khiến cho nàng kinh hãi.

"Trốn được không?" Hắn lại cười, thấp giọng lười biếng khàn khàn mà cười. "Đừng trốn nữa, có lẽ hôm nay, ngươi sẽ chạy không thoát đâu."

Nàng nín thở, không nói gì.

"Nàng nên trốn, trốn xa ta, vĩnh viễn đừng ngừng nghỉ việc trốn tránh." Ánh mắt hắn ma mị, tiếp tục nói với nàng: "Bởi vì, ta cũng muốn biết, ta có thể yêu một nữ nhân đến mức nào." Trong phòng không khí như đông lại.

Chức Tâm như nghe thấy ngoài đường có tiếng gió lay động lá cây xào xạc, tứ chi của nàng tựa như một khối băng, cổ họng lại có một cảm giác khô nóng, thiêu cháy lòng nàng, đốt cháy nỗi khổ tâm trong trái tim nàng.

"Yêu ta sao, người cũng sẽ không yêu ta giống như ta đã yêu người." Rốt cuộc, nàng cũng có thể phát ra thanh âm nói với hắn.

Hắn im lặng.

"Vĩnh viễn thiếu một chút như vậy, đây chính là lý do tại sao ta tình nguyện rời đi, cũng chính là nguyên nhân ta không thể làm tiểu thiếp của ngươi." Nàng lại nói.

Hắn cười. "Có lẽ, nàng đúng."

Nàng đứng như gỗ đá.

"Dù sao trên đời này nàng cũng là nữ nhân hiểu ta nhất." Hắn tiếp tục nói.

Nàng không nói gì, gò má cũng lạnh như băng.

"Có điều, ta vẫn còn hoài nghi." Hắn lại nói, "Hoài nghi chính mình, đối với nàng, tại sao ta lại không buông tay được?"

Nàng không lộ ra cảm xúc gì.

Nhìn nàng, hắn trầm mắt nghiên cứu, giống như nàng là một món đồ chơi tinh xảo.

"Cho nên, đừng để ta dễ dàng lấy được nàng, cần phải chờ ta hiểu rõ chính mình, chờ ta biết rõ, ta đến tột cùng nguyện ý vì nàng bỏ ra bao nhiêu." Hắn cười, sau đó trầm nhẹ mà nói: "Nghe thấy lời khuyên không? Chức Tâm của ta." Lời này giống như kim châm vào trái tim nàng.

Hắn cần chứng minh, là chuyện nàng đã biết rõ ràng.

Hắ