
n sa vào đôi mắt
chim ưng hung ác kia, chợt thở gấp, khuôn mắt nhỏ nhắn hồng nhuận.
Lạc Trạch khẽ nheo mắt lại, phân thân ở trong cơ thể cô, cố sức lên đỉnh.
"Ân" Giang Lệ Lệ bị va chạm, ngửa người ra đằng sau, tóc dài xõa ra,
nghĩ đến tấm màn che màu đen sau lưng, có vẻ thần bí mê người.
Giang Lệ Lệ vội vàng bặm môi , không để cho thanh âm mắc cỡ tràn ra. Bàn tay to lớn của Lạc Trạch vuốt ve khuôn mặt cô.
"Cô bé, ngoan ngoãn thả lỏng người ra, cảm thụ tôi, hưởng thụ đi." Thanh âm Lạc Trạch tựa như lời niệm chú của yêu ma.
Giang Lệ Lệ dưới cử động mãnh liệt của Lạc Trạch mà rên rỉ, hơn nữa lại
quyến rũ như vậy, rất động lòng người, mỗi một tiếng đều chạm đến cõi
lòng của Lạc Trạch; không ngờ thanh âm rên rỉ khi lên giường của cô gái
này lại hay như v5y, nghe thật êm tai. Nghĩ đến việc thanh âm này nếu để người đàn ông khác nghe được, huyết mạch sôi sục, ra sức chạy nước rút
hơn.
Phòng tắm ngập gió xuân, một cảnh xuân đẹp đẽ. Thời điểm kết thúc cũng là lúc trời tờ mờ sáng.
--------------
Sáng sớm, những tia nắng mặt trời lọt qua khe cửa sổ, tất cả từ mịt mù
dần trở nên rõ ràng. Mặt trời lên cao, tỏa ra hàng vạn tia nắng vàng
rực, lơ lửng trên bầu trời vài đám mây, chốc lát từ một màu vàng óng dần chuyển sang màu hồng cam của ánh hoàng hôn.
Trải qua một đêm chiến đấu hăng hái, Giang Lệ Lệ đã sớm bị hút hết khí
lực. fe Cô vừa mơ màng mở mắt liền nhìn thấy Lạc Trạch đang ngây người
đứng ngoài ban công, ánh mắt thâm thúy như khói, không biết đường mà
lần. Qua giờ Ngọ, ánh nắng chiếu rọi lên tấm lưng màu đồng cứng rắn.
Giang Lệ Lệ chỉ nhìn anh, có lẽ mỗi người đều có một câu chuyện của
riêng mình. Cô khoác một chiếc áo choàng ngủ rồi cũng đi ra ngoài ban
công, đứng cạnh anh. Anh liếc nhìn cô.
Cô nhìn cảnh vật xa xăm. Biệt thự trong núi, cảnh sắc đằng xa cũng thật
sự đẹp đẽ, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua tầng tầng đám mây, soi rọi
cả một vùng đất, cũng soi rõ con đường chúng ta đi.
"Lạc Trạch, tại sao anh không buông tha cho tôi, chúng ta căn bản là hai đường chân trời vĩnh viễn không giao nhau, nhưng anh lại ép buộc nó
thành một đường thẳng." Giang Lệ Lậ xoay người nhìn anh, phát hiện trên
mặt anh không có bất kỳ biểu lộ cảm xúc nào.
"Để tôi đi đi, tôi và anh, đi đến cuối cùng thì vẫn chỉ là sai lầm. 9 Vốn dĩ bắt đầu là một sai lầm rồi." Cô bình thản nói.
Quả nhiên Lạc Trạch khẽ nheo mắt lại, đem vật trong tay dập tắt, xoay người nhìn cô.
"Chuẩn bị đi, sau này tới làm việc trong công ty tôi." Nói xong cũng sải bước rời khỏi phòng ngủ.
Giang Lệ Lệ nhìn theo bóng lưng rời đi, thở dài một cái; cô biết, chỉ
cần anh không buông tay thì cho dù có làm gì cũng đều vô ích; trong lòng không phục. Cô đứng ngoài ban công một hồi sau đó cũng xoay người rời
đi. e Cô biết là mình phải làm theo lời anh. trải qua những chuyện này,
cô quả quyết không thay đổi, thật sự muốn như thế, lại trơ nên trầm mặc. 2d Chỉ cần mình không quá phận, chuyện gì cô cũng không màng.
Vốn là bình tĩnh, nhưng bởi vì tính tình ngang ngược, khiến cho hai đường thẳng song song lại dây dưa một chỗ Từng ngày vẫn đều đặn trôi qua như cũ, cuộc sống của bọn họ cũng vậy, chỉ là hiện tại Giang Lệ Lệ đã trở thành thư ký của anh, từng giờ từng
phút đều thân cận ở bên anh. 6 Mấy năm đã trôi qua, thế nhưng anh chưa
từng nói rằng đã chán cô.
Cốc, cốc, cốc ——
"Vào đi."
Giang Lệ Lệ mở cửa đi vào, trên mặt không có biểu cảm gì: “Tổng giám
đốc, đây là báo cáo tiêu thụ tháng này. a Mời ngài xem, nếu không có vấn đề gì thì ký tên.”
Giang Lệ Lệ đem tài liệu và bút máy đặt trên bàn. Lúc này, Lạc Trạch
đang ngồi quay lưng lại với cô, cô chỉ nhìn thấy lưng chiếc ghế xoay mà
không thấy anh.
Anh không lên tiếng, cô cũng vậy, lặng im không nói gì, chỉ lẳng lặng
đứng đó, nhìn xấp tài liệu trên bàn. Mấy năm này, cô cũng đã thay đổi,
vừa trầm ổn, lại lạnh nhạt.
Lạc trạch xoay ghế lại, nhìn cô. Giang Lệ Lệ cũng nhìn anh, hơi gật đầu giống như quan hệ cấp trên – cấp dưới bình thường.
"Tổng giám đốc, phiền ngài ký tên.” Giang Lệ Lệ lặp lại lần nữa.
Lạc Trạch liếc mắt nhìn tài liệu trên bàn, cầm lấy bút máy, vung tay ký
tên xuống tài liệu. 6 Anh cầm tài liệu lên, đưa lại cho Giang Lệ Lệ.
Giang Lệ Lệ đang nghĩ trong đầu “Thật phiền toái.”, nhưng cũng không nói ra miệng. ae Từ lúc đi làm tới nay, cô đều là như vậy.
Giang Lệ lệ vừa định nhận lấy tài liệu anh đưa, Lạc Trạch liền nhẹ nhàng kéo lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Cách bàn làm việc, khuôn mặt nhỏ nhắn
của cô chỉ còn cách gương mặt tuấn tú của anh vài millimet.
Giang Lệ lệ trong lòng khẽ giật mình, nhưng khôi phục lại ngay, vừa nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc.” Lạc trạch giơ tay, vuốt ve gương
mặt cô: “Nếu em gọi tên tôi, tôi sẽ rất vui, Lệ Lệ.”
Giang Lệ lệ nhìn người đàn ông này, không biết trong lòng cô, anh là gì? Cô hiểu rõ, trong lòng mình có anh, nhưng là với tư cách gì, thân phận
gì thì cô không rõ. Vậy còn anh? Cô đối với anh là cái gì? Tuổi cô cũng
không còn nhỏ nữa, khi biết bạn tốt của mình muốn kết hôn, trong lòng cô rất kích động, vui thay cho bạn, n