
i Lạc Trạch, cuối cùng vô lực nhắm mắt
lại, mình rốt cuộc phải làm sao đây? Ai có thể nói cho cô biết, chẳng lẽ nhất định áp dụng phương pháp cực đoan nhất sao? Một đạo khó khăn nhất
nhất định phải như vậy ư?
Giang Lệ Lệ đẩy Lạc Trạch ra, cuối cùng đi vào phòng tắm, Lạc Trạch nhìn bóng lưng Giang Lệ Lệ đi tới phòng tắm, chau chặt lông mày, rốt cuộc
bảo anh làm như thế nào, anh chính là không muốn buông cô ra. Nghĩ tới
đây, Lạc Trạch liền cầm điện thoại lên, trượt ra ngoài.
"Ngự, gặp ở Đế Vương "
Cuối cùng liếc mắt nhìn cánh đóng chặt sau đó đi ra ngoài. Tiến về phía Đế Vương.
Đế Vương, Lạc Trạch đẩy cửa vào, đã nhìn thấy Phàm Ngự một thân trang
phục hưu nhàn, lười biếng dựa vào ghế sofa, tự nhiên uống rượu đỏ trong
tay.
Phàm Ngự liếc Lạc Trạch một cái sau đó nhẹ nhàng mở miệng nói: "Trạch,
để cho Reynold coi trọng Giang Lệ Lệ rồi, chính cậu cẩn thận một chút."
Lạc Trạch cũng rất tùy ý tán mạn ngồi ở trên sô pha, thân hình phóng
đãng không kiềm chế được cùng gương mặt tuấn tú cương nghị. f Thật làm
cho cô gái động lòng.
"Thử một chút xem, tôi còn không có đồng ý để cô ấy đi, ai cũng đừng
nghĩ cướp cô ấy đi từ bên cạnh tớ." Lạc Trạch lười biếng nói, nhưng mà
trong lòng đã bắt đầu tìm kế sách.
Phàm Ngự liếc anh một cái, người anh em này, mình rõ ràng nhất, chỉ là chết vì sĩ diện, khổ thân.
"Trạch, thai thứ hai của vợ tôi cũng sắp sinh, có phải cậu cũng nên bán một chút lực hay không."
Lạc Trạch liếc Phàm Ngự một cái, sau đó mới lên tiếng: "Ngự, ban đầu tại sao cậu lại nhốt An Tuyết Thần. bd Chỉ bởi vì tham muốn giữ lấy của
người đàn ông sao?"
Phàm Ngự khẽ động khóe miệng cùng khẽ mỉm cười: "Vừa mới bắt đầu đúng là như vậy, liền muốn cô gái này có chút không biết suy xét, coi trọng cô
ấy là tay sai, nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian ngắn, phát hiện cô
ấy không giống như những cô gái khác. Cô ấy chỉ muốn rời khỏi tớ, điều
này làm cho tớ rất thất bại, cho nên liền làm chuyện không tốt với cô
ấy, nhưng cuối cùng mới phát hiện, thì ra là đều bởi vì cô ấy không coi
tớ là quan trọng, cho nên tớ mới có thể tức giận, mới có thể đối với cô
ấy như vậy, chính là không muốn để cô ấy đi, coi như cô ấy chạy tớ cũng
muốn đoạt cô ấy về, mới phát hiện đó là yêu, bất tri bất giác đã thừa
nhận Tuyết Thần trong lòng của tớ, không nhìn thấy cô ấy tim đau, sẽ
trống vắng. 75 Cũng chính là loại cảm giác này đi?" Phàm Ngự nhìn Lạc
Trạch nói xong, nếu không phải là bởi vì cậu là Lạc Trạch, Phàm Ngự sẽ
đâu nói nhiều lời như vậy.
Lạc Trạch nghe xong cau mày thật chặt, loại cảm giác này không phải là
cảm giác bây giờ của mình sao? Chẳng lẽ mình yêu cô ấy rồi? Lạc Trạch
lâm vào trong trầm tư.
Phàm Ngự hạ khóe miệng nhàn nhạt mở miệng: "Có muốn hay không, tớ giúp
cậu thử tâm ý của cậu một chút, miễn phí." Hiểu rõ nội tâm.
Lạc Trạch nhạo báng Phàm Ngự, thưởng cho anh một cái mắt lạnh. Cuối cùng lại nhìn Phàm Ngự, cứ có cảm giác anh muốn làm cái gì vậy?
Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch sau đó trêu đùa nói: "Đừng nhìn tớ như vậy, tớ không thích đàn ông."
Lạc Trạch trừng mắt liếc anh một cái sau đó rót một ly Brandy ngửa đầu
mà uống. Hiện tại trong lòng anh rất phiền. Thật ra thì anh thật nhớ cô
gái ở nhà kia, thích ôm cô ngủ, cô không biết. Ba tháng này, mỗi lần
cánh tay dài vừa sờ chính là không khí, thế mới biết cô đã rời đi rồi.
67 Hiện tại anh thật nhớ cảm giác ôm cô ngủ.
Biệt thự, Giang Lệ Lệ ở dưới lầu dùng cơm, cửa biệt thự đột nhiên bị đẩy ra, một người phụ nữ cao nhã đi tới, một thân đồ công sở vàng nhạt, tóc dài rất chỉnh tề búi sau ót, tay phải khoác một cái túi xách Chanel màu trắng, chỉ là nét mặt phụ nhân cũng rất không hữu nghị.
Đây chính là mẹ Lạc Trạch. Trương Hải Cầm. 2a Phu nhân Lạc gia. 87 Giang Lệ Lệ cũng không phải là lần đầu tiên giao thiệp cùng bà. f Giang Lệ Lệ nhìn Trương Hải Cầm sau đó đứng lên, đi về phía bà.
"Lạc phu nhân." Giang Lệ Lệ rất lễ phép chào hỏi. Mặc dù bà rất ghét cô.
Trương Hải Cầm quan sát Giang Lệ Lệ, cuối cùng lắc đầu một cái, "Tiểu
Trạch đâu? Gọi nó ra ngoài, tối nay uống ở nhà cũ, biết một chút về
thiên kim tiểu thư Vương gia."
Giang Lệ Lệ cũng không di động, chỉ nhàn nhạt đáp lại nói: "Anh ấy đi ra ngoài, còn chưa có trở lại, nếu không ngài gọi điện thoại cho anh đi."
Trương Hải Cầm nhìn Giang Lệ Lệ, sau đó đi về phía cô, giơ một bàn tay của mình lên.
Bốp —— một cái tát vang dội. 4 Đầu Giang Lệ Lệ cũng bị đánh nghiên. 9
Gương mặt trong nháy mắt xuất hiện năm dấu tay, da Giang Lệ Lệ vốn trắng noãn, tại sao có thể chịu đựng tàn phá như vậy đây?
Vú Lưu một bên thấy thế liền vội vàng tiến lên ngăn cản. "Phu nhân,
thiếu gia thật không có ở trong biệt thự." Vú Lưu nhìn gò má của Giang
Lệ Lệ sưng đỏ. Gương mặt không đành lòng.
Trương Hải Cầm liếc về phí quản gia chăm sóc Lạc Trạch từ nhỏ, sau đó
căm tức nhìn Giang Lệ Lệ nói: "Tiện nhân, tôi cho cô biết, mau chóng
tránh xa Tiểu Trạch cho tôi. 4 Hạng người như cô vĩnh viễn đừng nghĩ vào cửa."
Giang Lệ Lệ nghe Trương Hải Cầm nói ác liệt như vậy, sau đó quay đầu
nhìn Trương Hải Cầm nói: "Phu nhân, bà