
quản tốt con trai của bà là tốt
rồi, về phần tôi, bà còn chưa có tư cách dạy dỗ. 1Nếu như có thể, tôi
cũng muốn rời đi, vậy thì phu nhân đem con trai bảo bối của mình mang về nhà cũ, tốt cho tôi có thời gian rời đi."
Trương Hải Cầm nghe Giang Lệ Lệ nói, gương mặt tức giận cũng rút gân,
cái gì, cô gái này lại vẫn dám giáo huấn mình. 4 Thật là tức chết bà,
giơ tay liền muốn cho một cái tát, nguyện bản một cái tát này cũng không đụng tới Giang Lệ Lệ, nhưng còn vung xuống, cửa liền truyền đến tiếng
trách giận.
"Mẹ, mẹ làm cái gì thế?" Lạc Trạch nhìn một màn sẽ phải xảy ra trước
mắt, đối thoại mới vừa rồi giữa bọn họ anh nghe vô cùng rõ ràng, bao gồm cả lời nói của Giang Lệ Lệ. Trong lòng anh rất phẫn giận. Một đôi mắt
chim ưng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ của Giang Lệ Lệ, rõ
ràng đã bị đánh rồi. Nhưng nhìn ánh mắt cô quật cường, anh đột nhiên
chán ghét.
Trương Hải Cầm nhìn con trai mình, sau đó để tay dừng ở trong không
trung xuống, Lạc Trạch đồng thời cũng đi về phía hai người, Giang Lệ Lệ
nhìn cũng chưa từng nhìn Lạc Trạch một cái, giống như tất cả vừa mới xảy ra đều không có quan hệ với cô.
Lạc Trạch nhìn mẹ mình sau đó âm thanh khàn khàn nói, bởi vì nguyên nhân uống rất nhiều rượu, nghe rất mị hoặc.
"Mẹ, mẹ tới có chuyện gì sao?"
Trương Hải Cầm gắt gao trừng mắt liếc Giang Lệ Lệ sau đó nhìn con trai
của mình nói: "Tối nay về nhà cùng mẹ, mẹ giúp con sắp xếp xem mắt, con
đi xem một chút, nếu như không hài lòng, mẹ tự tìm cho con cho đến khi
hài lòng mới thôi, năm nay con phải kết hôn."
"Mẹ, chính mẹ trở về đi thôi, con không trở về, hôn nhân tự con định đoạt." Lạc Trạch nhìn mẹ mình nói.
Trương Hải Cầm nhìn thế thôi, cho rằng anh như vậy tất cả đều bởi vì
Giang Lệ Lệ, liền đem lỗi đổ lên trên người của Giang Lệ Lệ.
"Đều do con tiện nhân này, mẹ không nhìn ra, con tiện nhân này có điểm
gì tốt, cho nên để cho nó ở nơi này năm năm. 4 Con chơi đùa thế nào mẹ
mặc kệ, nhưng vấn đề kết hôn phải nghe mẹ." Trương Hải Cầm hung tợn nhìn Giang Lệ Lệ nói.
Giang Lệ Lệ khẽ động khóe miệng, sau đó nhìn Trương Hải Cầm nói: "Phu
nhân, bà quá xem trọng tôi rồi, tôi chỉ là một người tình tầm thường,
chớ đem tôi nói thành Yêu Tinh, giống như dụ hoặc lấy con của bà. Mẹ con các người cứ từ từ tán gẫu, tôi lên lầu nghỉ ngơi trước." Nói qua cũng
không quản Trương Hải Cầm có vẻ mặt gì, nhưng Giang Lệ Lệ bảo đảm nhất
định là màu gan heo.
Trương Hải Cầm nhìn bộ dạng Giang Lệ Lệ phách lối, tức giận thẳng che
đầu của mình, nhìn Lạc Trạch nói: "Con xem đi, con mau xem đi, con tìm
phụ nữ kiểu gì, thật không có nuôi dạy rồi, mẹ quyết không cho phép cô
ta vào cửa. Con theo mẹ trở về."
Lạc Trạch dìu Trương Hải Cầm sau đó nhìn Vú Lưu nói: "Vú Lưu, đưa phu
nhân trở về." Nói qua liền bước thật nhanh lên lầu. Trương Hải Cầm nhìn
con trai mình tức giận.
"Tiểu Trạch, Tiểu Trạch."
Trên lầu, Giang Lệ Lệ nằm ở trên giường, chơi Laptop, sau đó nhìn hình của mình ở nước Pháp phát lên trên web chia sẻ.
Mỗi một bức ảnh đều rất đẹp mắt, cười thật ngọt ngào, quả thật cô rất vui vẻ.
Lạc Trạch đẩy cửa vào, Giang Lệ Lệ cũng không để ý tới anh, tiếp tục xem mấy tấm hình của mình. 4 Gương mặt Lạc Trạch sương mù. Đi tới bên
giường, sau đó từ trên cao nhìn xuống nói với Giang Lệ Lệ: "Mới vừa rồi
sao em nói chuyện như vậy cùng mẹ anh?"
Giang Lệ Lệ dừng lại động tác trong tay sau đó nhìn Lạc Trạch nói: "Sao
tôi không thể, hơn nữa bà ấy động thủ trước, cũng không phải là tôi? Tôi nhất định phải đứng ở đó cho bà ấy vũ nhục ư, Lạc Trạch, làm người tình của anh cũng không có nói qua với tôi là còn phải xem sắc mặt của mẹ
anh." Giang Lệ Lệ nói ngay ngắn rõ ràng, khiến Lạc Trạch không tìm được
cơ hội có thể bác bỏ.
Lạc Trạch đưa tay liền kéo ảnh qua, Giang Lệ Lệ bị buộc đứng người lên,
một đôi mắt quật cường nhìn Lạc Trạch, tuyệt không thối lui: "Lạc Trạch, mau đi về xem mắt đi, chớ lãng phí thời gian ở trên người tôi. Không
dùng được."
Lạc Trạch bị Giang Lệ Lệ sảng khoái không sao cả nói hoàn toàn chọc
giận, anh gắt gao đem lấy cô đặt trên giường lớn phủ ga tơ tằm, một đôi
mắt chim ưng nguy hiểm nửa hí.
"Em cứ như vậy không sao cả, vô tư như vậy sao?" Người Lạc Trạch đầy mùi rượu, Giang Lệ Lệ biết anh uống rất nhiều, không khỏi chau mày, nhưng
cô thấy một ít động tác ở trong mắt Lạc Trạch có một loại tư vị khác. c
Anh cho là ghét bỏ anh. Anh hoàn toàn tức giận, anh không cho phép cô
không nhìn anh, không cho phép anh.
Nói qua liền dùng bàn tay xé toang y phục trên người cô, Giang Lệ Lệ cả kinh kêu to: "Lạc Trạch, anh nổi điên cái gì, cút ngay."
Lạc Trạch kéo tóc Giang Lệ Lệ, bởi vì tác dụng của rượu cồn, anh có chút bất tỉnh. 86 Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Giang Lệ
Lệ, cuối cùng liếc máy vi tính một cái, cô cười vui vẻ như vậy, còn lộ
khuôn mặt tươi cười với người khác.
"Tại sao em không cười với anh" Lạc Trạch thình lình nói, khiến Giang Lệ Lệ quên giãy giụa. Cô không có cười với anh sao?
Giang Lệ Lệ sững sờ nhìn Lạc Trạch, ánh mắt kia mới vừa rồi là ánh mắt
bị thương sao?