Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212220

Bình chọn: 8.5.00/10/1222 lượt.

g giống

như tinh linh hoạt bát. Sợi tóc xẹt qua địa phương còn lưu lại nhàn

nhạt dư hương. Ánh mắt của cô long lanh giống như mùa thu, chân thành

thâm tình, một cái nhăn mày một nụ cười, phong thái yểu điệu, thiếu nữ

đẹp đẽ động lòng người, cô gái thanh lịch bộ dạng thướt tha, vốn có ở

trên người cô. c Không có dư thừa trang sức, tóc đen vòng vèo, kẹp tóc

thủy tinh quần chặt, thanh tú trang nhã, sợi tóc tự nhiên rủ xuống, xẹt qua vành tai. Tai trái trắng nõn hồng nộn, mơ hồ có thể nhìn thấy

bông tai nho nhỏ, ánh sáng lúc sáng lúc tối, khuôn mặt của cô thủy

chung mang theo mỉm cười như có như không, mắt ngọc mày ngài. Cho dù cô trang điểm như thế nào cũng đều có phong cách.

Giang Lệ Lệ nhìn cái loại ánh mắt đó của Lạc Trạch, đem khuôn mặt nhỏ

nghiêng nghiêng sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Có đi hay không."

Ánh mắt Lạc Trạch giật giật, sau đó mở cửa xe, thanh âm lạnh nhạt mở miệng: "Lên xe."

Giang Lệ Lệ đi tới, lướt qua Lạc Trạch, mùi thơm thật lâu quấn quanh

giữa hơi thở của anh. Nhìn Giang Lệ Lệ đã ngồi xong, mình nhẹ nhàng đóng cửa xe, sau đó sải bước đi vòng qua, mở cửa xe ngồi lên, xe nghênh

ngang rời đi.

Khách sạn, Lạc Trạch đi xuống, sau đó thay Giang Lệ Lệ mở cửa xe, Giang Lệ Lệ cũng rất tự nhiên khoác cánh tay Lạc Trạch đã cong.

Một đôi kim đồng ngọc nữ đi vào đại sảnh hoa lệ hấp dẫn chú ý của toàn

hội trường. f Lạc Trạch cùng Giang Lệ Lệ đến đưa tới không ít náo động, Lạc Trạch tự nhiên đều biết, nhưng càng giật mình chính là cô gái bên

cạnh anh, vậy thì thật là không có một người nào có thể so sánh. 2e

{Ngoại trừ An Tuyết Thần, bởi vì mang thai, cho nên liền lui về phía sau mấy bước, ha ha}

Giang Lệ Lệ đã thành thói quen, Lạc Trạch ngược lại khóe miệng khẽ giơ

lên, anh có chút kiêu ngạo, bạn gái của mình là đẹp đẽ nhất. Nhưng cẩn thận gặp chuyện không may.

Quả nhiên khi bọn họ tiến vào, một khắc kia, ánh mắt của một người đàn

ông cũng đã rơi vào tiêu điểm chú ý toàn trường, Giang Lệ Lệ, nhưng nét mặt của cô rất vân đạm, giống như không có quan hệ gì cùng cô.

Giang Lệ Lệ cùng Lạc Trạch từng bước một đi vào bên trong, biết mình rất hấp dẫn con mắt, nhưng có một ánh mắt cực nóng để cho cô có cảm giác

mãnh liệt. Giang Lệ Lệ khẽ cau mày, mắt liếc một vòng nhưng cũng không

tìm được nguồn gốc. Nhưng cử động của cô ngược lại lấy lòng người khác.

"Cô gái nhỏ, xem ra em cảm thấy tôi."

Reynold nâng ly rượu trong tay nhìn một đôi kim đồng ngọc nữ này. e Khóe miệng dần dà hiện lên một tia mị cười đầu độc lòng người.

Lạc Trạch nhìn thấy Phàm Ngự, sau đó ghé vào bên tai Giang Lệ Lệ nói:

"Tôi đi một tý, chính cô cẩn thận. Đừng có chạy lung tung." Nói xong ở

trên trán cô khẽ hôn, liền rời đi. Lạc Trạch mặc toàn thân màu đen, trên vẻ mặt nhàn nhạt, có một tia kiêu ngạo, có một tia lạnh lùng. Trang

phục màu đen, tôn lên vẻ cao quý, ưu nhã. Cầm lấy một ly rượu đỏ, lắc

lắc ở trong tay, mắt màu tím thâm thúy nhìn chất lỏng đung đưa, giống

như bức vẽ hoàn mỹ. c Trên đời, thật sự có người anh tuấn hoàn mỹ như

vậy mà, ngay cả pho tượng thủy tinh bên cạnh anh, một khắc kia đều thất sắc chán nản.

Giang Lệ Lệ đi tới một chỗ tầm thường sau đó cầm một ly sâm banh. Cô

cũng không muốn để người chú ý. Không muốn trêu chọc phiền toái.

Phàm Ngự liếc Lạc Trạch một cái sau đó mở miệng: "Anh ta tới."

"Người nào?"

"Reynold"

Lông mày Lạc Trạch nhíu chặt vài phần, sau đó bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Giang Lệ Lệ.

Giang Lệ Lệ đang trong phòng rửa tay, mới vừa đi ra, liền bị một cỗ

cường lực áp chế trên tường, cô nhìn thấy người tới thì càng thêm kinh

ngạc.

"Cô gái nhỏ, anh thế nhưng nhớ em muốn chết." Reynold lại gần bên tai

của cô nhẹ nhàng nói xong, miệng to thỉnh thoảng còn tham lam hô hấp.

Giang Lệ Lệ mở to hai mắt nhìn người đàn ông. "Anh, anh, anh"

Reynold nhìn Giang Lệ Lệ một bộ dáng vẻ kinh ngạc mở miệng: "Thế nào?

Giống như rất kinh ngạc? Anh vì em mà đến, mấy ngày không thấy, em trở

nên đẹp hơn rồi đó, thật muốn ăn hết em."

Giang Lệ Lệ đã hoàn toàn bỏ rơi lời của anh, chỉ muốn biết anh hiện tại, tại sao ở chỗ này nói chuyện với mình.

"Làm sao anh ở chỗ này?" Giang Lệ Lệ dắn mắt vào đôi mắt màu xanh dương mắt nói.

"Đã nói, là nhớ em, mới bay tới, cảm động không?" Giọng của Reynold đều là trêu đùa.

"Vậy sao? Làm phiền anh buông tôi ra trước." Giang Lệ Lệ nhìn anh, từ từ khôi phục lại. Thanh âm lạnh nhạt nói, nếu hiện tại cô là người của

Lạc Trạch, cô cũng không muốn có bất kỳ quan hệ cùng người đàn ông nào.

NT 8 (P2)

Reynold nửa hí mắt nhìn cô gái trước mắt cực kỳ lạnh nhạt, hứng thú

trong lòng anh càng thêm nồng đậm, vung tay lên, tóc dài quăn bị bó

trong nháy mắt buông ra, bị kinh hãi chiếu xuống, tóc dài làm nổi bật

khuôn mặt nhỏ trắng noãn, còn chưa mị hoặc, cũng đã sáng rực khuynh

thành.

Giang Lệ Lệ chau chặt lông mày, anh đang làm cái gì, cô đã không có kiên nhẫn: "Buông tay, hãy tôn trọng một chút."

Người đàn ông không có tính toán buông tay. 5 Lúc này thanh âm tức giận của Lạc Trạch truyền đến.

"Reynold tiên sinh, làm phiền ngài buông cô gái của tôi ra." Lạc Trạc


XtGem Forum catalog