Polly po-cket
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212153

Bình chọn: 10.00/10/1215 lượt.

h

cùng Phàm Ngự hai người đứng ở đối diện, Lạc Trạch đứng rất chỉnh tề,

ngược lại Phàm Ngự dựa vào trên tường. 4 Nghiêng đầu nhìn hai tư thế cực kỳ mập mờ. Anh biết Lạc Trạch nhất định đang tức giận.

Giang Lệ Lệ nghiêng đầu nhìn mặt Lạc Trạch đã tức giận, trong lòng lọt

một phách, có loại cảm giác bị bắt đến, trong lòng có chút sợ, sợ hãi

cái gì?

Reynold khẽ nghiêng đầu nhìn Lạc Trạch cùng Phàm Ngự, sau đó buông Giang Lệ Lệ ra, đem lấy một luồng tóc dài của cô đặt ở giữa hơi thở hít hà.

"Cô gái nhỏ, anh ta nói em là của anh ta? Vậy sao?" Reynold nhìn Giang

Lệ Lệ có chút khẩn trương nói, mong đợi câu trả lời của cô. ea Lạc

Trạch, một đôi mắt chim ưng tản ra hơi thở nguy hiểm. ba Giang Lệ Lệ

chết chắc. Giang Lệ Lệ có thể rõ ràng cảm thấy ánh mắt nóng rực kia của Lạc Trạch.

Giang Lệ Lệ nhìn người đàn ông trước mắt này, chỉ thấy người nọ tuấn mỹ tuyệt luân, sắc mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, có góc cạnh tuấn

mỹ khác thường. Bề ngoài xem ra dường như phóng đãng không câu nệ,

nhưng trong mắt lơ đãng toát ra ánh sáng làm cho người ta không dám xem thường. d Một đầu tóc đen nhánh rậm rạp, một đôi mày kiếm cũng là một đôi mắt dài nhỏ đào hoa, tràn đầy đa tình, làm cho người ta không cẩn

thận sẽ hãm vào. Lỗ mũi cao thẳng, môi đỏ mọng dày mỏng vừa phải lúc này lại nở nụ cười làm người khác hoa mắt. be Trực giác nói cho cô biết,

anh không phải người bình thường, xem ra Lạc Trạch cùng Phàm Ngự, bọn họ đều biết nhau, mình còn chịu thiệt thòi trước mắt rồi.

Giang Lệ Lệ nuốt nước miếng một cái sau đó nói: "Trước mắt mới chỉ, tôi là của anh ấy."

Quả nhiên khóe miệng Lạc Trạch khẽ giơ lên, ánh mắt của người đàn ông mị hoặc mấy phần, nhìn chằm chằm Giang Lệ Lệ. 94 Cuối cùng buông tóc cô

ra, chuyển thân thể cao lớn qua nhìn Lạc Trạch cùng Phàm Ngự.

"Phàm thiếu, Lạc thiếu, đã lâu không gặp." Reynold mỉm cười chào hỏi.

Phàm Ngự nhìn vẻ mặt nham hiểm của Reynold sau đó nói: "Đã lâu không gặp, ngọn núi nào đem anh thổi tới Trung Quốc."

Reynold liếc mắt nhìn Lạc Trạch từ từ đi về phía Giang Lệ Lệ sau đó mở miệng nói: "Gió xuân"

Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ, một tay ôm lấy cô vào lòng, sau đó không khách khí nói: "Không phải là bảo em không chạy loạn sao?"

"Tôi đi nhà cầu." Giang Lệ Lệ cũng rất uất ức, nhưng vẫn nói ra. Đi nhà cầu gọi là chạy loạn?

{Choáng nha, không có trở về chuyện xảy ra ở nhà cầu, lúc nào thì wc cũng được hoan nghênh như vậy rồi hả? }

Lạc Trạch nhìn về phía Reynold mở miệng: "Anh rảnh rỗi như vậy?"

Giang Lệ Lệ cau mày, quả nhiên ba người bọn họ quen biết, choáng nha, tình huống thế nào.

Ánh mắt của Reynold một mực dừng trên người của Giang Lệ Lệ, sau đó

không che giấu chút nào mở miệng: "Lạc thiếu, cô gái của cậu thật đặc

biệt, lúc nào thì chơi, tặng cho tôi đi."

Giang Lệ Lệ căm tức nhìn người đàn ông cuối cùng không nhìn anh, đã sớm đem anh mắng 1000 lần. 49 Lạc Trạch nhíu mày, sau đó đem tóc dài tán

lạc của Giang Lệ Lệ lần nữa vén lên, nói: "Chỉ sợ sẽ không ngán. 34 Anh có đợi."

Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, gương mặt kinh ngạc, anh mới vừa rồi là có ý gì, sẽ không ngán? Lạc Trạch cảm thấy Giang Lệ Lệ ném qua ánh mắt nghi ngờ sau đó ôm Giang Lệ Lệ xoay người rời đi.

"Ngự, dặn dò chút."

Reynold nhìn bóng lưng hai người ôm nhau rời đi, khóe miệng khẽ giơ lên. Phàm Ngự cũng ưu nhã đứng dậy: "Reynold, tốt nhất đừng chú ý tới cô

gái kia, còn dư lại anh tùy tiện chọn." Nói qua cũng rời đi.

Reynold nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, hít hà, cái loại hơi thở câu

người, chỉ là hỏi một chút, hạ thân của anh cũng đã nổi lên phản ứng, cô gái kia thật là Yêu Tinh. ab Cuối cùng ý vị sâu xa cười cười rời đi.

Tuyến phân cách ——

Lạc Trạch đem Giang Lệ Lệ nhét vào bên trong xe, nghiêm mặt, cái đó đen, cái đó sương mù. Giang Lệ Lệ len lén liếc Lạc Trạch, cũng không dám

nói chuyện.

"Nhìn lén nữa, móc con mắt cô." Lạc Trạch tức giận hô lên, nghĩ tới tư

thế mới vừa rồi của bọn họ anh liền muốn giết người. 3 Giang Lệ Lệ liền tranh thủ quay khuôn mặt nhỏ liếc về hướng ngoài cửa sổ. 2e Không dám

nhìn nữa, nhớ tới một mâm con ngươi, cô liền ghê tởm, nghĩ tới, thì làm nôn mấy tiếng.

Lạc Trạch cũng biết cô nhớ lại chuyện kia, cũng có chút hối hận vì nói

ra lời hù dọa cô. Giang Lệ Lệ thật không dám nhìn, về phần chuyện móc

mắt, cô chưa từng có chất vấn qua.

Lạc Trạch mấp máy môi mỏng sau đó mở miệng: "Hai người xảy ra qua cái gì?"

Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch sau đó mở miệng: "Không có, bảo đảm không có gì cả, chỉ là thời điểm ở nước Pháp tình cờ biết, hoàn toàn không có

quan hệ."

Giang Lệ Lệ giải thích, cô cũng không biết vì sao lại muốn giải thích,

có thể là nguyên nhân người đàn ông kia nguy hiểm, cho nên mới muốn vạch rõ giới hạn cùng anh ta thôi. 7 Là như vậy.

Lạc Trạch nhìn vẻ mặt cô nghiêm túc cực độ, sau đó cũng không nói gì,

dứt khoát không nhìn cô, chuyên tâm lái xe, Giang Lệ Lệ nghiêng đầu,

tình huống thế nào? Mình lại không làm gì sai? Nghĩ tới đây nhìn Lạc

Trạch nói: "Này, cho dù có cái gì cũng không có quan hệ với anh, anh

đừng quên, năm năm qua anh cũng có không ít phụ nữ