
vội vàng gật đầu. "Cái đó, ông xã, bụng của em đau quá, mau chóng, mau chóng, rời khỏi nơi này."
Phàm Ngự biết vợ mình giả bộ, nhưng là anh cũng phụ họa. Gương mặt nóng nảy.
"Đau bụng, tại sao lại đau bụng, anh ôm em rời đi." Nói đến đây, hai
người trình diễn một tiết mục vợ chồng ân ái rời khỏi phòng cấp cứu. e
Còn dư lại Lạc Trạch cùng Giang Lệ Lệ.
Giang Lệ Lệ nhìn hai vợ chồng này, khuôn mặt nhỏ tú khí cũng bị sợ đến
đỏ bừng. Vài sợi tóc trên trán cũng bị mồ hôi của cô thấm ướt rồi. Giang Lệ Lệ nhìn bóng lưng tức giận của Lạc Trạch, sau đó nhớ tới một chiêu
số thứ ba, định bụng không nhìn anh, rời khỏi như trộm.
Suy nghĩ của cô bắt đầu từ từ chuyển bước, chờ đến bên cạnh Lạc Trạch,
cô đột nhiên xoay người về phía trước, khi sắp lướt qua Lạc Trạch, cô
liền bị một lực lượng lớn mạnh lôi trở lại.
"A Trạch" Giang Lệ Lệ mang theo tiếng khóc nức nở uất ức nói.
Bởi vì cô bị Lạc Trạch dùng một cái tay ôm giống như một con gà, một màn này nói nhiều không phối hợp vậy thì có nhiều không phối hợp.
Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ, khuôn mặt còn chút tức giận, anh thật sự đã
thu lại rất nhiều, bằng không cô nhất định sẽ chết không có tro cốt.
"Đi đâu? Cứ như vậy muốn chạy? Hử?" Lạc Trạch chất vấn Giang Lệ Lệ, một
tiếng ‘Hử’ cuối cùng đề cao gấp mấy lần. Giang Lệ Lệ nguyên bản là bị
anh níu lấy thân thể, cổ co rụt lại bên trong. Bị sợ đến.
Giang Lệ Lệ lập tức nhắm hai mắt lại, nguyên bản chính là cô sai, đối
mặt với Lạc Trạch tức giận, một chút phấn khích cũng không có. Tuyết
Thần ơi, cậu thật đúng là hại tớ rồi. Đột nhiên nhớ đến An Tuyết Thần
nói cho cô biết một chuyện quan trọng nhất. Đó chính là em bé, Giang Lệ Lệ cắn răng một cái, cô liều.
"Ừ ai ui, bụng thật là đau." Giang Lệ Lệ nói qua liền nắm bụng của mình.
Quả nhiên Lạc Trạch nghe cô nói đau bụng, lập tức đem cô thả xuống. Lạc
Trạch cũng không phải là không có hoài nghi cô giả đau, nhưng vẫn có
chút lo lắng. ed Gương mặt tuấn tú lạnh lẽo. 7 Lạc Trạch mím chặt môi
mỏng, nhìn Giang Lệ Lệ. Hình như là đang phân biệt thật giả.
Giang Lệ Lệ chột dạ, cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén tìm
tòi nghiên cứu kia. Nhưngbởi vì chột dạ cùng khủng hoảng, để cho cô nhìn qua có vài phần yếu ớt, sắc mặt có chút trắng, mồ hôi đầm đìa.
Hồi lâu, Lạc Trạch bế ngang cô đi ra bệnh viện, Giang Lệ Lệ vốn muốn
vòng trên cổ của Lạc Trạch, nhưng bị một ánh mắt ‘đừng đụng’ của anh làm cho trở về. Giang Lệ Lệ nhấc con ngươi lên nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh
lẽo và tràn đầy tức giận của Lạc Trạch. Cảm giác rất uất ức, cái miệng
nhỏ nhắn cong lên. b Hai cái tay đặt ở trước ngực của mình. 3 Không dám
ôm anh.
Khuôn mặt Lạc Trạch căng cứng đặt cô vào trong xe, sau đó mình ngồi lên
ghế lái, nổ máy xe nghênh ngang rời đi. Dọc đường đi, Giang Lệ Lệ phát
hiện trên người Lạc Trạch tản ra loại xin chớ đến gần, dễ dàng chết rét
làm cho nghẹn điên rồi.
Giang Lệ Lệ tựa vào trên ghế ngồi, thỉnh thoảng còn liếc trộm Lạc Trạch, chỉ là một lần đều nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo không có tinh thần,
không lộ vẻ gì. 8 Trong lòng Giang Lệ Lệ buồn phiền. Nhiều lần cũng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng vừa nhìn thấy cái bộ dáng kia, liền cứng rắn nuốt trở về.
Thời gian trôi qua rất chậm, không khí trong xe thật rất thấp. Giang Lệ Lệ không nhịn được, thanh âm rất nhỏ nghĩ nhận sai.
"Trạch, em"
"Câm miệng, nói thêm câu nữa, anh ném em xuống." Lạc Trạch dùng đôi mắt
sắc bén như chim ưng liếc cô một cái, thanh âm tràn đầy nguy hiểm cảnh
cáo.
Giang Lệ Lệ co rụt cái cổ lại, liền vội vàng che miệng của mình. Choáng
nha, ai có thể cứu cô không, bạn xấu kia. Làm chuyện không khắc phục hậu quả cho người ta.
Lạc Trạch lạnh lùng nhìn dáng vẻ uất ức của cô, đạp ga đến cao nhất. Anh đang phát tiết. Buồng tim của Giang Lệ Lệ cũng sắp nhảy ra ngoài. 3
Thật là dọa người, cô muốn mở miệng ngăn cản anh, nhưng anh không để cho mình nói chuyện, cô cố gắng. 95 Thời điểm mở mắt xe đã vào biệt thự.
Xe rất ổn, cô liền mở cửa xe ra, cũng không quản có phải giữa đường hay không, liền bắt đầu khạc, nôn khan.
"Nôn nôn" Giang Lệ Lệ vịn cửa xe liền bắt đầu ói, đem gì đó trong dạ dày đều phun ra.
Lạc Trạch nhìn bộ dạng cô nôn mửa, phiền não gãi gãi tóc của mình, đáng
chết, làm sao lại quên cô mang thai, không chịu nổi kích thích, nhìn cô
khó chịu nôn mửa, tim của anh cũng nhéo chung một chỗ.
Giang Lệ Lệ rốt cuộc đều ói ra, cô chưa kịp nâng người lên, liền bị
người bế lên. Giang Lệ Lệ dùng khuôn mặt trắng bệch nhìn gương mặt âm
mai của Lạc Trạch, thế nào so với vừa rồi còn âm chí hơn rồi. Giang Lệ
Lệ hình như không trêu chọc đến anh, nhưng xét thấy mạng nhỏ còn chưa
cần nói chuyện, bây giờ trả lời một câu mà nói. Im lặng là vàng.
Sở dĩ Lạc Trạch tệ hại hơn, là bởi vì anh đang giận chính mình, làm sao
lại quên chuyện cô mang thai rồi? Đáng chết. Nhìn cô nôn oẹ lợi hại như
vậy, khuôn mặt nhỏ vì ói mà trắng không còn chút máu. e Không đau lòng
là giả. Nhưng anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô, còn có một
đôi vợ chồng son kia nữa, không cần suy nghĩ cũng biết, Giang Lệ Lệ hoàn