
i đàn ông trung niên khỏe mạnh, mặc áo sơ mi kẻ ca - rô đỏ thẫm, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng chói mắt xông vào lớn tiếng: “Ai đánh Tư Ý nhà chúng ta rồi còn muốn ăn vạ.” Quay đầu nhìn quanh phòng một vòng rồi trừng mắt nhìn Diệp Gia Dĩnh: “Cô, đúng không. Cô dạy con mình như vậy sao. Không có lễ nghĩa phép tắc gì cả.”
Diệp Gia Dĩnh cũng trừng mắt lại: “Con tôi rất ngoan.”
Khí thế người đàn ông kia vô cùng lớn, giống như ác bá muốn giơ tay lên đẩy Diệp Gia Dĩnh: “Để xem hôm nay cô nói chuyện ra làm sao. Hôm nay không cho chúng tôi biện pháp giải quyết hài lòng thì đừng ai nghĩ sẽ đi được.”
Diệp Gia Dĩnh ôm con trai hết sức nhanh nhẹn nghiêng người né qua một bên, sau lưng chợt xuất hiện một cánh tay đỡ lấy bàn tay của người đàn ông trung niên kia, Diệp Thừa Trách trầm giọng trách cứ: “Ông làm cái gì thế.”
Người đàn ông “Hây a” một tiếng: “Muốn đánh nhau phải không.” Ông ta nhìn thấy diện mạo lịch sự của Diệp Thừa Trạch, trời rất nóng mà còn mặc tây trang thẳng thướm làm cho người khác nhìn vào sẽ khẳng định dễ bắt nạt nên mới xắn tay áo lên: “Tới đi, ai sợ ai.”
Viện trưởng nhà trẻ và cô giáo Triệu vội kêu lên, giữ khoảng cách an toàn đứng bên ngoài khuyên can: “Hai vị, bình tĩnh. Bình tĩnh. Đây nhà nhà trẻ, xin chú ý, không nên động chân động tay.”
Diệp Thừa Trạch khinh miệt nhìn đối phương một cái, kéo Diệp Gia Dĩnh lui về phía sau một bước, người tài xếnãy giờ đứng yên lặng bên cạnh liền tiến lên trước mặt, ưỡn ngực hất cằm, giơ tay khẽ bẻ khớp tay một chút, thế nhưng lại phát ra từng tiếng rắc rắc.
Tài xế của Diệp Thừa Trạch chính là vệ sĩ, đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhìn qua đã biết là người luyện võ, chỉ chốc lát đã đàn áp người đàn ông trung niên lúc nãy còn phách lối, hoảng sợ mà lùi về sau hai bước: “Anh là ai? Chuyện của hai bên cha mẹ chúng tôi, không cần người ngoài can dự vào.”
Ông ta vừa đi vào đã náo loạn, cũng không để cho ai kịp giới thiệu, dĩ nhiên đem Diệp Thừa Trạch cùng Diệp Gia Dĩnh bị nhận định là cha mẹ của Diệp Ba Ni.
Diệp Thừa Trạch cũng lười giải thích với ông ta, hừ lạnh một tiếng: “Đây là vệ sĩ của tôi, ông biết điều thì mang con mình về đi, nếu như vẫn còn muốn làm loạn thì cũng được, chúng ta đi tìm chỗ nào đó để nói đạo lý. Chân con nhà tôi cũng bị thương tôi đang muốn mấy người chịu trách nhiệm. Tôi không đánh trẻ con, để một chân của người lớn ở lại thì coi như hòa nhau.”
Người đàn ông trung niên kia có lẽ bởi vì trung tuổi mới sinh được một đứa con trai, cho nêncực kỳ cưng chiều đối với con trai, nghe thấy vợ hùng hùng hổ hổ gọi điện thoại nói con trai bị bạn học đánh thì hung hăng chạy tới ra mặt thay cho con trai, không ngờ lại đụng phải một người không chọc nổi.
Người bình thường làm gì có ai ra khỏi cửa mang theo vệ sĩ?
Nhất thời dũng khí bị đâm thủng, người đàn ông trung niên lùi về sau vài bước ôm ấy An Tư Ý, sau đó gọi vợ: “Đi đi, đều là người lớn, náo loạn cái gì, chuyện nhỏ như này có gì để mà gây. Về nhà lấy túi chườm nước đá, chườm mặt cho con trai.”
Diệp Thừa Trạch xùy một tiếng: “Miệng cọp gan thỏ.”
Diệp Gia Dĩnh cảm thấy mấy câu nói của Diệp Thừa Trạch quá mức dọa người, có hiệu quả rất tốt, chẳng những hù dạo ba An Tư Ý mà ngay cả cô giáo Triệu cũng tỏ vẻ sợ sệt, muốn giải thích cùng họ mấy câu, nhưng lại bị Diệp Ba Ni lên tiếng: “Mẹ, miệng cọp gan thỏ là có ý gì?”
“Cái này á.” Diệp Gia Dĩnh suy nghĩ: “Ý nói một người có bề ngoài vô cùng hung dữ nhưng thật ra không hề đáng sợ chút nào, đến lúc thật sự cần đánh nhau thì lại không dám.”
Diệp Ba Ni như suy nghĩ cái gì đó rồi gật đầu một cái: “Chính là ba An Tư Ý.”
Cứ như vậy lộn xộn thêm một lát, Diệp Thừa Trạch cùng viện trưởng khách khí tạm biệt, mang theo tài xế kiêm vệ sĩ đi, lúc nãy khi viện trưởng nghe thấy những lời nói ác độc của anh thì có chút lo lắng, mặc dù cảm thấy người này rất lịch sự, cử chỉ lời nói đều rất phong độ, nhưng cũng không dám chậm trễ, lập tức gấp gáp tiễn anh ta ra cửa: “Trẻ con có chút mâu thuẫn là chuyện bình thường, vừa nãy cha mẹ An tư Ý có chút kích động, hai người chớ để ý, hai đửa trẻ là bạn học, tất cả đều muốn hòa thuận....”
Diệp Thừa Trạch cảm thấycó chút phiền phức không kiên nhẫn gọi Diệp Gia Dĩnh: “Đi thôi.”
Diệp Gia Dĩnh ngại ngùng hỏi cô giáo Triệu: “Cô giáo Triệu, cô có cái túi lớn nào không, cho tôi mượn đựng chút đồ.”
Viện trưởng vừa nghe thấy đã thuận tay cầm lấy một cái túi giấy bên tường, lấy đồ của mình ở bên trong ra: “Cô xem cái túi này có vừa không? Tôi chỉ có cái này thôi.”
Diệp Gia Dĩnh vội nói cảm ơn: “Được rồi, cảm ơn cô, viện trưởng Mễ.”
Diệp Thừa Trạch đi trước, Diệp Gia Dĩnh ôm con trai xách túi giấy đi phía sau, vệ sĩ đi sau cùng, chờ mấy người đi ra tới sân trường viện trưởng cùng cô giáo Triệu liếc nhau thở phào một cái, thầm nghĩ bây giờ nhà trẻ thật không dễ làm, trẻ con nhà nào cũng đều là bảo bối, chỉ cần trầy chút da cũng là chuyện lớn, mà người lớn thì lại càng lợi hại khó dây dưa.
May mà lần náo loạn này cũng trôi qua.
Diệp Thừa Trạch ở trong hành lang hỏi Diệp Gia Dĩnh: “Em lấy túi giấy làm gì.”