
ở bên tai Diệp Ngôn nói câu gì đó, chọc cho Diệp Ngôn không cẩn thận mặt trắng xanh đỏ, một đấm móc đánh qua, "Không biết xấu hổ!"
Lý Thi buông lỏng chặn lại một quyền đột nhiên xuất hiện, nhìn về phía Diệp Dực, "Còn có chuyện gì không?"
Diệp Dực đứng dậy, liếc nhìn Vạn Uyển. Cô nàng Vạn Uyển được lệnh, xách hộp giữ tươi nhỏ hấp ta hấp tấp đi theo Diệp đại nhân xuống lầu.
"Bọn họ thật hạnh phúc a." Vạn Uyển ở trong thang máy nhỏ giọng cảm khái. Không có chú ý ánh mắt của Diệp Dực, nhìn thẳng bánh ngọt trong tay mình, "Cùng bạn hẹn mấy giờ?" Diệp Dực lạnh nhạt hỏi
"Bảy giờ"
"Vẫn còn hai giờ, vào trong xe ngủ một chút, anh lái xe đưa em đến nghĩa trang." Diệp Dực sải bước đi ra thang máy, mang Vạn Uyển lên xe, từ ghế sau cầm áo khoác ngoài phủ thêm cho cô. "Nhắm mắt, ngủ."
Vạn Uyển là đứa bé ngoan thức thời, cô nam quả nữ này, ngủ vẫn tương đối an toàn. Tất cả trong đầu đều là chuyện lộn xộn của rạng sáng hôm nay đến vừa rồi, điện thoại của Lộ Ninh, Diệp Ngôn trêu chọc, tâm tư của Diệp Dực. Vạn Uyển giơ tay lên sờ sờ trán, hình như lại hơi sốt nhẹ, mơ mơ màng màng quanh quẩn chóp mũi đều là mùi thơm cơ thể Diệp Dực, thật sự gánh không được rồi, ngã vào mộng.
Trong lúc ngủ mơ cảm giác vụt qua, đầu cúi ở trên cửa sổ, lại lắc lư mấy cái, Vạn Uyển cắn răng chuẩn bị tiếp tục va chạm, nhưng mà đầu lại đụng phải một bàn tay ấm áp.
Vạn Uyển từ bên trong áo khoác ngoài chui ra, vừa hay nhìn thấy Diệp Dực cũng nhìn mình chằm chằm, vội vàng rúc đầu về, núp ở chỗ anh không thấy được buồn buồn hỏi,
"Đã tới chưa?"
"Tự mình tìm được đường hay không?"
Vạn Uyển vịn ở cửa sổ xe nhìn ra ngoài, bên ngoài vẫn mưa rơi lác đác, cách đó không xa chính là cửa chính nghĩa trang, xa xa nhìn lại, trên sườn núi thật chỉnh tề đều là mộ, trước mặt mấy ngôi mộ mới có hoa cúc mới. Vạn Uyển lần đầu tiên tới đây, híp mắt nhìn hoa cúc trên sườn núi, tự lẩm bẩm, "Mình quên mua."
Mới vừa nói xong, thì một bó to hoa cúc được bỏ vào trong tay mình, "Đem áo khoác ngoài khoác vào, đi nhanh về nhanh."
Vạn Uyển ôm hoa, bên trên cọng hoa còn có nhiệt độ trên tay Diệp Dực mới vừa đưa cho mình, không biết thế nào, nước mắt muốn chảy ra, cố nén không để cho Diệp Dực phát hiện mình mất khống chế, mang theo giọng mũi nồng hậu nhỏ giọng trả lời.
"Vâng."
Mặc khoác ngoài của Diệp Dực, Vạn Uyển vào nghĩa trang sau đó quay đầu lại nhìn xe của anh một chút, nghĩa trang sáng sớm chỉ có một chiếc xe của anh, mở đèn lớn, đậu ở chỗ đó. Chờ mình. Vạn Uyển cảm thấy chỉ cần là như vậy, đó là nguyên nhân thật đơn giản để tới nghĩa trang, bởi vì phải đối mặt với đau đớn trước kia.
Xoay người theo biển hiệu không biết ở trong mộng xuất hiện qua bao nhiêu lần, tìm được hàng hai số bốn vườn C.
Có nhiều hoa cúc đã vây đầy ngôi mộ, Lộ Ninh mặc áo khoác ngoài toàn thân màu đỏ chót đứng ở trong đó, lẳng lặng. Cho đến khi nghe được tiếng bước chân của Vạn Uyển, quay đầu lại giống như cách mấy đời mới về, hôm nay cô ấy trang điểm, xinh đẹp hơn nhiều so với thường ngày. Tựa như dùng hóa trang đậm rực rỡ để che giấu yếu ớt cùng bi thương, làm cho đau lòng người. Vạn Uyển đem hoa cúc trong ngực thả vào trước ngôi mộ, nhìn tấm hình trắng đen trên ngôi mộ, hung hăng cắn môi dưới,
"Lộ Lộ, là mình quá ích kỷ."
Lộ Ninh không lên tiếng, qua thật lâu mới thở dài một hơi, "Đây chỉ là sự cố của một cuộc điều trị."
Vạn Uyển bụm mặt, ngồi chồm hổm xuống, cho dù qua năm tháng dài như vậy, ép mình đi tới trước mặt của anh, vẫn không thể quên xa nhau trong nháy mắt đó.
"Lộ Ninh, là lỗi của mình, là mình quá ích kỷ, chỉ lo việc học của mình, do dự, mới có thể bỏ qua thời gian quý báu cấp cứu anh ấy."
"Cho nên nói cậu hèn hạ, cho tới bây giờ cũng không có xử oan cậu." Lộ Ninh cúi người bày hoa.
Vạn Uyển ngồi chồm hổm trên mặt đất, không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể lẳng lặng khóc.
Lộ Ninh túm cô kéo lên , "Xem bộ dáng cậu bây giờ đi! Chính cậu nhìn đi! Bỏ qua việc học tốt như vậy, bảo thủ mà trở về, bỏ đi thiên phú tốt như vậy, trộn lẫn ngày lại một ngày! Lập Nam giúp cậu khắc phục nhiều như vậy, đến cuối cùng cũng không quên giúp cậu một lần, sao chết không phải là cậu?"
"Sao chết không phải là mình!" Vạn Uyển dựa trên bả vai Lộ Ninh, khóc không ngừng, "Anh ấy cũng đã không thể trở lại."
Lộ Ninh ôm Vạn Uyển, thấy Diệp Dực đứng dưới sườn núi, cầm điếu thuốc, cau mày mắt không chớp nhìn Vạn Uyển.
"Lần này địa phương gặp tai hoạ tuyết là thành phố X."
Vạn Uyển đột nhiên ngừng khóc, "Quê quán của Lập Nam?"
"Ừ" Lộ Ninh rũ rèm mắt xuống, cười có chút tự giễu, "Cũng không biết thôn trang mà chúng ta ăn cơm dã ngoại có bị hủy không, cậu muốn đi xem một chút không?"
Vạn Uyển theo ánh mắt của Lộ Ninh nhìn sang, thấy được Diệp Dực một tay cắm ở trong túi quần, lau nước mắt, "Muốn."
Lộ Ninh một chưởng vỗ lên trên đầu Vạn Uyển, "Nhóc con, cuối cùng cũng thông minh một lần, dù sao cũng phải thoát khỏi khống chế của Diệp phó đoàn trưởng." Nói xong đốt điếu thuốc, đoạt lấy bánh ngọt trong tay Vạn Uyển, "Vương Nghĩa Dương nói đoàn 108 không có báo lên hai tên khốn kiếp là cậu và