
khi đứng thẳng vừa vặn tới cằm của anh, mái tóc màu
nâu đậm của cô cọ xát trên mặt anh, có một mùi hương dầu gội nhàn nhạt, một
loại mùi hương khiến anh mê hoặc.
Cô ngồi trên đùi anh
- so với tưởng tượng của anh thì nặng hơn một chút - nhưng mà càng mềm mại hơn
trong tưởng tượng của anh, nói không chừng, rất ít người biết điều này khi nhìn
qua cô gái quật cường và kiên nghị kia (“cô gái” 30 tuổi? Quên đi, cô hẳn cũng
không thích được gọi là “phụ nữ”), thực ra có một trái tim lương thiện và mỏng
manh. Cho dù từng bị phản bội, cô vẫn không vứt bỏ niềm tin vào sự thân thiện
và tốt đẹp của thế giới này; cho dù đối mặt với cuộc sống khó khăn và không
được người khác thông hiểu, cô cũng không thoả hiệp với thực tế; cho dù đối mặt
với những người từng tổn thương cô, cô vẫn cứ sẵn lòng dùng trái tim khoan
dung.
Không biết bắt đầu
từ khi nào, anh bị cô mê hoặc, cuốn hút một cách sâu sắc.
Anh có thể viết ra
những câu chuyện phức tạp ly kỳ, nhưng anh không có cách nào dùng một câu đơn
giản để biểu đạt chính mình. Trên thực tế, buổi tối hôm đó của một năm trước,
anh cho rằng đó là một cơ hội, nhưng sáng hôm sau trong lòng anh thấp thỏm
không yên, anh giả vờ dường như không có việc gì mà ngồi đối diện cô, nhưng cô
không nói một lời thậm chí không thèm liếc mắt nhìn anh một cái - suốt hai tuần
đều là như thế!
Anh bị hù doạ, từ đó
không dám vượt qua nửa bước.
Điều buồn cười nhất
chính là, cuối cùng anh không lo đến thể diện mà đi hỏi Hạng Tự.
“Cầu hoà?” Khuôn mặt
anh tuấn của Hạng Tự lộ ra một nụ cười khó tin.
Anh cố gắng làm cho
mình có vẻ không bận tâm: “Ừ.”
Nhưng giọng nói của
anh đã bán đứng anh, bởi vì trong đó nghe ra sự buồn bực, đến nỗi Hạng Tự nhịn
không được lại hỏi một câu: “Nếu em không hiểu sai, ý anh là, để em dạy cho anh
cầu hoà với phụ nữ như thế nào?”
“… Ừm.” Anh cảm thấy
bối rối.
“Có thể nói cho em
biết là người phụ nữ như thế nào không?”
Anh trừng mắt nhìn
Hạng Tự, là ánh mắt anh trai trừng em trai, đương nhiên, cũng là ánh mắt của
một người đàn ông trừng người đàn ông khác.
“Này,” Hạng Tự vung
tay, cười đến vô tội, “Đối phó với những người phụ nữ khác nhau phải dùng cách
khác nhau! Nếu anh không nói cho em biết cô ấy là người như thế nào, em làm sao
tìm được cách thích hợp chứ?”
Hạng Phong trầm ngâm
một lúc, rồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Cô ấy là… một người rất quật cường.”
“Sau đó thì sao?”
Thanh âm của Hạng Tự chưa từng hứng thú như giờ phút này.
“… Rất khó bị thuyết
phục. Không chỉ thế, cô ấy thường nỗ lực thuyết phục người khác.”
“Ừ, hửm?”
“Cô ấy rất độc lập,
thậm chí có lúc tính cách tỏ ra kiên cường… Nhưng ngoài mặt thực ra không mạnh
mẽ như vậy.”
“…”
“Cô ấy cũng rất mẫn
cảm, nhưng không hề yếu ớt.” Anh rũ đôi mắt xuống, nhìn quả táo xanh ở trên
bàn.
“Kỳ thật cô ấy có
tấm lòng lương thiện, nhưng lại…” Anh không khỏi nở ra một nụ cười khổ, “Không
giỏi biểu đạt chính mình.”
“…”
“… Là như vậy.”
Hạng Tự nhìn anh,
nheo mắt lại, qua một hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Tại sao em cảm thấy hình như em
quen biết với người mà anh nói?”
Sắc mặt Hạng Phong
lạnh lùng, anh xoay người muốn đi nhưng bị em trai kéo lại.
“Đừng như vậy, đừng
như vậy,” Hạng Tự vẫn cười, chẳng qua không còn nhiều phần giễu cợt như vừa
rồi, “Cái khác không giúp được anh, nhưng đối phó với phụ nữ, em rất thành thạo.”
Anh tròn mắt nhìn
Hạng Tự: “Phải không, em và Tử Mặc gần đây thế nào?”
Khi đó Hạng Tự và Tử
Mặc đang bên bờ vực sắp chia tay, cho nên nghe xong những lời của anh, sắc mặt
Hạng Tự thay đổi:
“Nói móc em thì
trong lòng anh sẽ thấy dễ chịu hơn phải không?”
Hạng Phong hé miệng,
thấp giọng nói: “Anh xin lỗi…”
“Trở lại chuyện
chính,” Hạng Tự nghiêm mặt nói, “Đối phó với loại phụ nữ mà anh nói, thực ra
cũng không khó.”
“?”
“Bắt lấy nhược điểm
của cô ấy.”
“Nhược điểm?...”
“Đúng vậy, mỗi người
đều có nhược điểm. Loại phụ nữ này chính là như một câu thường nói ‘đao tử
chủy đậu hủ tâm’ (nói năng chua ngoa, sắc bén nhưng tâm địa thiện
lương, mềm mỏng), giúp cô ấy làm một chuyện, hoặc là bán cho cô ấy một ân
tình, khiến cho cô ấy cảm thấy mình thiếu nợ anh, hoặc là cho rằng ở một phương
diện nào đó của anh đáng để đồng tình, cô ấy sẽ chủ động giải hoà với anh - nói
trắng ra chính là ‘khổ nhục kế’.”
“… Chỉ đơn giản như
vậy?” Hạng Phong bán tín bán nghi.
“Đúng vậy!” Tuyển
thủ cờ vây anh tuấn cam kết với tác giả bán chạy sách, “Hơn nữa em dám nói,
chuyện gài bẫy người khác, nếu anh xưng thứ hai, rất ít người không sợ chết mà
xưng thứ nhất.”
“Em đây là khen anh
hay nói xấu anh?” Hạng Phong nhướng mày.
“Cả hai đều có thể,
tuỳ anh.”
“…”
“Tóm lại, phải để cô
ấy cảm thấy áy náy, con người một khi mềm lòng, tâm lý đề phòng cũng sẽ tiêu
tan theo.”
Hạng Phong không
biết thủ đoạn của Hạng Tự có dùng được không, nhưng anh phải thử một lần.
Gài bẫy đối với Hạng
Phong là việc không khó, đầu tiên ở trong tiết mục radio phát sóng trực tiếp
anh thảo luận về chuyện những đứa trẻ mồ côi cha mẹ bị tổn thương, anh mượn cơ
hội phân tích tâm lý của nh