Disneyland 1972 Love the old s
Nhật Ký Báo Thù

Nhật Ký Báo Thù

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325372

Bình chọn: 10.00/10/537 lượt.

gụy Vũ.

Tô Vũ không không phải người dần, lúc trước có hơi nóng nảy, sau liền tỉnh ngộ, biết mình có hơi vội vàng rồi.

Vì vậy để tâm trạng bình tĩnh lại, nói với Diệp Thiên Tuyết: “Tùy cậu, chỉ là tin này, quả thật khó nói” Ngừng một chút, anh lại nói: “Cậu biết

một người tên Trần Thiên đúng không?”

Nhìn bộ dáng muốn bác bỏ

của Diệp Thiên Tuyết, anh đưa tay ra ngăn lại: “Đừng nói với tôi là cậu

không biết, lời như vậy, tôi không tin đâu, hơn nữa Triệu Lẫm cũng

biết……….”

Sắc mặt của Ngụy Vũ nhất thời tối sầm lại, nhìn Tô Vũ với ánh mắt cơ hồ như muốn phóng dao bằng ánh mắt sắc lẹm.

Tô Vũ bị Ngụy Vũ nhìn giật mình đến phát sợ, phải đợi một lúc để bình tĩnh lại mới nói tiếp chuyện lúc nãy: “Gần đây Trần Thiên hay ở cùng với

Liên Trân Trân, tôi nghe được, hình như bọn họ định làm gì đó Liễu Phỉ

Phỉ”

Diệp Thiên Tuyết định nói, Tô Vũ lại nhanh miệng nói trước: “Bọn họ nhắc tới anh Hùng”

Bàn tay Diệp Thiên Tuyết chợt nắm chặt lại.

Nhìn Tô Vũ, cô khẽ cười: “Cám ơn cậu, Tô Vũ, Tiểu Ngọc hôm nay thực sự không ở đây, lần sau tôi sẽ hỏi cô ấy, có sẽ báo với cậu, mình cùng nhau đi

chơi”

Tô Vũ đang rất vui đột nhiên biến thành giận: “Ai muốn cùng các cậu chơi đùa gì” Nói xong, thật nhanh xoay người bỏ chạy, chạy được mấy bước, lại quay người lại, lấy giấy bút viết gì đó rồi đưa qua: “Đây là số di động của tôi, có chuyện nhớ liên lạc à”

Diệp Thiên Tuyết đem tờ giấy ghi số điện thoại cầm ở trong tay, đưa mắt nhìn anh ta đi xa.

Đợi Tô Vũ đi rồi, Ngụy Vũ liền hỏi: “Anh Hùng là ai?” anh nhìn Diệp Thiên

Tuyết, có chút không hiểu, “tớ thấy cậu nghe cái tên đó, đột nhiên rất

căng thẳng”

Anh nhìn cô, ánh mắt kia không biết từ lúc nào đã không còn vẻ ngây thơ của tuổi trẻ.

Diệp Thiên Tuyết mở miệng, trầm mặc một lúc, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Thuốc phiện”

Ánh mắt Ngụy Vũ mờ hồ trong chốc lát, sau đó là vẻ mặt bình tĩnh.

“Muốn xem vào chuyện này sao?” anh hỏi cô

Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “không, đó là việc của cô ta, có quan hệ gì tới

tớ” chỉ là nói tới đây, cô chợt nhờ lại hình ảnh của mình ở kiếp trước,

lúc đó mình mới bắt đầu hút thuốc phiện.

Hoàn toàn không nhớ, có

phải không lúc đó bị người ta lừa, lúc bắt đầu như thế nào, đều quên

hết. Nhưng cảm giác lúc lên cơn nghiện, xương tủy giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến bò qua thì lại nhớ rất rõ.

Diệp Thiên Tuyết trầm mặc, khuôn mặt hơi cúi.

Trân Thiên và Liên Trân Trân thương lượng cái gì, Diệp Thiên Tuyết cũng không muốn biết.

Chỉ là trở về nhà, lúc gặp Liễu Phỉ Phỉ, còn dùng ánh mắt nghiên túc nhìn

cô ta, nhìn bằng ánh mắt dò xét như vậy khiến Liễu Phỉ Phỉ xu lông nên:

“chị nhìn em như vậy, muốn nói gì với em sao?”

Nhìn Liễu Phỉ Phỉ

hất cằm lên hỏi giống như một con gà mẹ kiêu ngạo, Diệp Thiên Tuyết rời

mắt, nói: “không, không có gì, nhìn một chút”

Hình như Liễu Đan Văn có gì muốn nói, thấy Diệp Thiên Tuyết trầm mặc như vậy, lại yên lặng không nói gì,

Hơi thất thần suy nghĩ. Cô liên không chú ý Diệp Thiên Tuyết nói gì với

mình, chỉ nghe được mấy từ cuối cùng, có chút hơi xấu hổ hỏi lại: “cái

gì?”

Diệp Hân Thành mang theo ánh mắt bất mãn nhìn qua Liễu Đan Văn.

“Dì Liễu à, con thu thập được một số hình cũ, con muốn đưa cho dì xem, có

được không?” Diệp Thiên Tuyết lặp lại một lần nữa, nở nụ cười tự nhiên,

vô tội, “Dì Liễu nói trước kia bởi vì chuyển nhà, hình cũ cũng mất rồi,

cho nên con nghĩ, có lẽ dì Liễu muốn nhìn lại hình còn bé của Phỉ Phỉ?”

Liễu Đan Văn cười gượng: “Thật sao, hình dáng còn bé của Phỉ Phỉ như thế nào dì vẫn nhớ rõ lắm, giờ lại thấy hình nữa, tốt quá, cám ơn con Tiểu

Tuyết, lát nữa con đem hình cho dì coi nhé” Diệp Thiên Tuyết gật đầu,

rồi lại nói: “Ba chắc cũng rất tò mò hình dáng còn bé của Phỉ Phỉ nhỉ? ” cô quay đầu nhìn Diệp Hân Thành, vẻ mặt tươi cười.

Diệp Hân Thành cũng rất hiếu kỳ.

Sau khi Liễu Đan Văn sinh Liễu Phỉ Phỉ, có mấy năm ông mất liên lạc, thời

gian mấy năm đó đối với ông mà nói thì đúng là hoàn toàn trống rỗng.

Ông căn bản cũng không hiểu rõ mấy năm nay Liễu Đan Văn và Liễu Phỉ Phỉ

sống như thế nào, càng không biết hình dáng của Liễu Phỉ Phỉ như thế

nào, có thay đổi gì không?

Người làm cha, ông cũng rất tò mò muốn biết con gái mình lớn lên như thế nào.

Cho nên, nghe được Diệp Thiên Tuyết hỏi, liền gật đầu, nở nụ cười hiền hòa: “Tiểu Tuyết nói rất đúng, khi bé Phỉ Phỉ không ở bên cạnh ba, ba cũng

rất tò mò không biết hình dáng lúc bé của Phỉ Phỉ như thế nào”

Liễu Phỉ Phỉ trong lúc nhất thời còn chưa rõ có gì không đúng, chỉ trợn mắt

tò mò hỏi: “hình dáng lúc em con nhỏ như thế nào nhỉ? Ai nha, em cũng

không nhớ rõ, chị, chị thật lợi hại, có thể tìm được à”

Diệp Thiên Tuyết dịu dàng cười: “chỉ là trùng hợp thôi, gặp được hàng xóm trước kia của dì Liễu”

Liễu Đan Văn có chút khó xử nhìn Diệp Hân Thành, miễn cưỡng phát ra tiếng cười: “Thật sao, đúng là thật khéo à”

“Dì Liễu nói rất đúng” Diệp Thiên Tuyết nhìn cô ta, “Con cũng không ngờ may mắn đến vậy, không cần nhiều thời gian liền tìm được.”

Ăn xong

bữa cơm mà không thấy ngon, Liễu Đan Văn theo mọi người đi vào thư

phòng