
y băng,
còn gọi điện thông báo cho người nhà bệnh nhân”. Thiệu Quang Khải ngồi xuống
giường, thì thào.
Cô quay đầu nhìn anh ta. “Anh ấy nói gì với anh?”.
“Cũng
không có gì, anh ta nói anh ta là bác sĩ của em, hiện tại em đang nằm viện, hỏi
anh có phải bạn trai em không, có rảnh thì đến đây chăm sóc em”.
Bác sĩ? Hiện tại với anh mà nói, anh chỉ là bác sĩ, mà cô
cũng chỉ là 1 bệnh nhân bình thường của anh thôi?
“Hừm,
không thích hợp nha, vì sao em lại nhắc tới anh ta với anh?”.
Cô không nghe, nhặt dây chuyền rơi xuống giường, sợi dây
chuyền – vẫn còn lưu lại chút hơi ấm dịu dàng của anh…
Thiệu Quang Khải vốn muốn xin phép ở bên chăm sóc cô, nhưng
cô kiên trì phản đối, anh ta đành phải ngoan ngoãn chờ tan tầm mới trở lại.
Anh ta sẽ mang cho cô chút hoa quả và thuốc bổ, nói bệnh
nhân cần ăn nhiều đồ ăn dinh dưỡng, nhưng cái anh ta gọi là “đồ ăn dinh dưỡng”
đều đầy mỡ ngấy làm cô — muốn nuốt vô chi bằng kêu cô thắt cổ.
Cô ngược lại, cảm thấy đồ ăn bệnh viện ngon hơn, nhẹ mà ngon
miệng, còn có thể bồi bổ cho bệnh nhân khỏe trở lại.
Trước kia rốt cuộc là
ai nói đồ ăn bệnh viện khó nuốt như 10 cực hình thời Mãn Thanh? Lần sau có người
nói như vậy, cô nhất định sẽ trịnh trọng bác bỏ.
Nhìn nhìn thời gian, Nhậm Mục Vũ cũng nên trở lại giúp cô
thay băng. Cuộc sống nằm trong viện, chờ đợi sự xuất hiện của anh trở thành nỗi
mong nhớ hằng ngày của cô.
Quả nhiên, đúng giờ anh đẩy cửa vào, cô nhìn không rời mắt,
bởi vì cô biết, cô không còn cái quyền lợi mỗi khi nhớ anh liền gọi điện thoại
kéo anh lại đây để cô nhìn 1 cái, ôm 1 cái.
Người, luôn luôn mất đi rồi, mới biết được cái gì đáng quý.
“Em không cần ngửa đầu, không phải tôi muốn hôn em”. Anh
dùng khẩu khí nhẹ nhàng, nói giỡn.
Cô hy vọng anh hôn cô.
Dưới đáy lòng âm thầm thở dài, thoáng cúi thấp đầu, chỉ thấy
được vai gáy anh. Cổ trống không, thiếu vắng 1 vật đã nhiều năm tô điểm…
“Tốt rồi, hẳn là có thể yên tâm sẽ không để lại sẹo”. Anh
cong người nhìn thẳng vào cô. “Chỗ khác thì sao? Có gì không thoải mái không?”.
Cô lắc đầu. Mỗi ngày giống như ngoại trừ quan tâm đến tình
trạng vết thương của cô, anh đã không còn lời nào để nói với cô nữa…
“Tốt lắm, thả em tự do, hôm nay có thể xuất viện”.
Lời này vừa nói ra, cô ngược lại thẫn thờ.
Xuất viện? Vậy từ nay về sau, cô có cớ gì gặp anh nữa?
“Vũ!”. Quýnh quáng, cô thốt lên.
“Ừ?”. Anh dừng bước, quay đầu nhìn cô.
“Anh — có bận không?”.
Đọc ra ở đáy mắt cô nỗi bất an lo sợ không yên, anh thương
tiếc trong lòng, nhẹ nhàng nở nụ cười. “Không vội, có việc gì?”.
“Em có chuyện muốn tâm sự, có thể chứ?”.
Anh giống như có chút bất ngờ, nhưng cũng chỉ thoáng qua 3
giây.
Nhìn ngoài cửa số ánh mặt trời ôn hòa, anh hỏi cô. “Ở trong
phòng bệnh buồn bã suốt mấy ngày, có muốn ra ngoài đi dạo không?”.
“Muốn!”. Cô nhanh chóng nhảy xuống giường.
Mấy ngày trước trời cực kỳ nóng, hôm nay mát mẻ hơn nhiều.
Bọn họ sóng vai đi dạo trên con đường trồng cổ thụ hai bên,
một cô gái tầm 17, 18 tuổi đi ngang qua, cánh tay bó bột, khẽ cười. “Bác sĩ Nhậm,
trốn việc sao?”.
“Đúng vậy, cầu xin em đừng mách lại viện trưởng nhé”. Anh cười
cười đáp lại.
Đi tiếp 1 đoạn, anh bước nhanh lên trước, đến trước mặt 1 cậu
bé ngồi trên xe lăn đang đứng dưới bóng cây sưởi nắng.
“Chú bác sĩ”. Cậu bé ngửa đầu nhìn anh, cười ngọt ngào, gọi.
Anh xoa xoa đầu cậu bé, ngồi xuống hỏi. “Sao lại ở đây 1
mình? Mẹ đâu?”.
“Mẹ đi mua nước cho con uống”.
“Ừm. Con có ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ ria mép không?”.
“Dạ có. Tuy rằng tiêm rất đau, nhưng con không khóc lần nào!
Chú bác sĩ xem nè, đây là của bác sĩ ria mép cho con, ăn ngon lắm, tặng cho chú
bác sĩ. Có dâu tây và nho, chú bác sĩ muốn vị nào?”. Cậu bé cẩn thận lấy ra 2
cây kẹo que như cầm vật quý.
“Ừm — ”. Anh giống như đang lựa chọn, thận trọng tự hỏi 1
chút. “Vị dâu tây đi”.
Nói cảm ơn, chậm rãi đi phía trước, anh bóc vỏ kẹo, thuận
tay đưa đến miệng cô.
“Anh thích trẻ con?”. Cô nghiêng đầu nghiên cứu vẻ mặt của
anh, cách đối xử mềm nhẹ với cậu bé tỏa sáng hào quang tình cảm người cha.
“Thích chứ!”.
“Sao anh không nói sớm!”. Không thì cô đã sinh cho anh 1 đứa
rồi…
“Hửm?”. Anh hình như khó hiểu, nhíu mày.
“Không có gì”. Hiện tại nói gì cũng đều rất không phải.
“Tương lai anh có kế hoạch gì không?”.
Thật ra điều cô muốn hỏi là khi nào thì có người thay cô chiếm
giữ vị trí trong lòng anh – vị trí người đó khát khao, mà cô từng không hiểu được
quý trọng.
Hai tay Nhậm Mục Vũ đút vào túi quần, ngửa đầu nhìn trời
xanh trong trẻo như vừa được gột rửa. “Có lẽ xuất ngoại tu nghiệp đi! Có một học
viện Y vẫn khăng khăng mời, tôi đang suy nghĩ”.
Anh ấy, muốn xuất ngoại?!
Trái tim trầm xuống nặng nề, cô phản ứng không nổi.
“Vậy – đi bao lâu?”. Cô nghe thấy tiếng nói mình run rẩy.
“Ba năm, bốn năm, năm năm, không giới hạn đi!”. Anh thản
nhiên nói.
Nói cách khác, 3, 4, 5 năm tới cô sẽ không gặp được anh…
“Không đi không được sao?”. Muốn giữ lại, lại không đủ dũng
khí, chỉ có thể hỏi thăm tế nhị.
“Đây là cơ hội nhiều đồng nghiệp cùng ngành mơ ước