Old school Swatch Watches
Nhật Ký Sau Ly Hôn

Nhật Ký Sau Ly Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323830

Bình chọn: 8.5.00/10/383 lượt.


còn chú trọng đến mối quan hệ tình cảm - tình dục, ngoài ra chẳng quan tâm mấy

tới chuyện đạo đức trong hôn nhân. Thời xưa, nếu con gái chưa chồng mà yêu một

người đàn ông có vợ, thì chắc chắn cô ta sẽ bị lên án là hư hỏng, sẽ bị dân

làng dèm pha đàm tiếu. Thời nay thì khác, một cô gái đem lòng yêu một người đàn

ông đã có vợ, trở thành nhân vật thứ ba, thế mà còn dám cả gan nói với vợ của

người đàn ông đó là, “Hãy nhường anh ấy cho tôi”. Hơn thế, người vợ tội nghiệp

của người đàn ông đó lại còn bị chê trách đủ điều, nào là “Cô thử nghĩ xem, sao

chồng cô lại không yêu cô nữa?” hay là “Cô phải làm cho mình hấp dẫn hơn, đừng để

chồng thấy mình xấu đi”…, và vô khối những câu tương tự như vậy. Người ta cứ

nghĩ rằng sự xuất hiện của người thứ ba là do lỗi của người vợ. Đàn ông ai

chẳng ham của lạ, có mới nới cũ, khó kìm lòng được trước những cô gái trẻ đẹp,

mà cái người thứ ba này cũng chẳng biết đường nghĩ, hôm nay, người đàn ông này

dám bỏ vợ mình để vui vầy bên người con gái khác, mai này, khi gặp được cô nào

hay hơn, biết đâu hắn sẽ lại chẳng bỏ cô ta để chạy theo niềm vui mới!

Giám đốc công ty tôi chính là một

người đàn ông như thế, 46 tuổi, mà đã ly hôn đến bốn lần, ông ta kết hôn rồi

lại ly hôn như cơm bữa. Nhưng rốt cục, chẳng có cô nào yêu thương ông ta thật

lòng, cũng vì gia đình không yên ấm mà con cái ông ta cũng bỏ học từ lâu, rồi

cuối cùng thành dân trộm cắp hết.

Còn tôi thì, ly hôn rành rành ra

đấy, con gái yêu của tôi đã trở thành một đứa bé có mẹ không cha. Không, tôi

không thể nào để nó mất hơi ấm gia đình quá sớm. Giờ đây, trước mắt tôi lại

hiện lên cảnh hai mẹ con chia tay nhau. Ôi, con gái bé bỏng, tội nghiệp của tôi…

Thứ năm, ngày 5 tháng 4

Trời chuyển nắng

Đêm qua cứ thấy ác mộng hoài, lúc thì mơ thấy bị người ta truy sát, lúc thì

thấy một đám rắn độc vây quanh, không biết chạy đi đâu, đang lúc nguy khốn

nhất, người cứu mình thoát khỏi hiểm nguy lại chính là Hà Quốc An!

Quốc An, anh đừng giả bộ làm người

tốt! Tôi thà rằng để người ta truy sát, bị rắn độc cắn chết còn hơn, can gì anh

cứ bám riết lấy tôi vậy chứ?

Tỉnh dậy, chính tôi cũng thấy buồn

cười, tôi hiểu rằng chẳng phải là Hà Quốc An cố bám lấy tôi mà chính là tôi

không tài nào thoát khỏi bóng ma quá khứ

Tôi cứ chập chờn suốt một đêm dài,

tờ mờ sáng thì tỉnh hẳn, đầu tôi ong ong như muốn nổ bung ra. Tôi vẫn phải cố

gắng lấy lại tinh thần để đi làm. Chiều tan ca, tôi về nhà ăn một chút mì ăn

liền, sau đó lên giường ngủ thiếp đi đến khoảng 7 giờ tối, rồi tiếng chơi bài

mạt chược bên nhà hàng xóm làm tôi thức dậy. Tôi ngồi trên giường, đầu óc trống

rỗng, lúc ấy, tôi mong sao có người gọi điện cho tôi, nhưng điện thoại vẫn nằm

im lìm ở đó, cô đơn, trống vắng quá…, tôi nghĩ một hồi, thôi đi sàn nhảy vậy.

Trang điểm xong xuôi đâu đó, tôi đi

ra ngoài, nhưng rồi chợt thay đổi ý định, không đến sàn nhảy nữa, mà bách bộ

dọc theo đường Trường Giang. Cúi đầu, tôi cho hai tay vào túi áo, mặc cho gió

thổi. Đột nhiên, tôi lại nghĩ tới Quốc An, con đường này là nơi tôi và Quốc An

thường hay dạo chơi, phải chi tối nay có anh ở bên cạnh, chắc chắn tôi sẽ lại

nép sát vào thân hình lực lưỡng của anh như một con chim bé bỏng đã quen hơi

người, anh cũng rất thích tôi níu tay anh để tận hưởng tình cảm nồng ấm của

tôi, cái áo khoác đỏ mặc đêm nay cũng là của Quốc An tặng, khi nhận tháng lương

đầu tiên. Khi thấy anh đem tiền lương tháng đầu tiên trong đời mình để mua áo

khoác tặng người yêu, tôi xúc động biết bao. Tôi muốn hét to với toàn thế giới

rằng tôi là người con gái hạnh phúc nhất trên đời này!

Một lần chúng tôi đi dạo trên con

đường này, bỗng có hai tên cướp xông đến muốn trấn lột tiền của chúng tôi, khi

ấy tôi sợ hãi đến cứng cả người, bám chặt lấy anh. Quốc An thì ngược lại, rất

bình tĩnh. Mặt đối mặt với hai tên cướp hung hãn, anh bảo tụi mày muốn cướp thì

đến đây. Thấy Quốc An hiên ngang sẵn sàng đối mặt với chúng, hai tên cướp nhìn

nhau rồi đột nhiên xoay người chạy mất. Khi ấy, Quốc An trở thành một người

hùng đích thực trong mắt tôi…

Tôi chợt tự hỏi mình, tôi vẫn còn

vấn vương Quốc An sao? Buồn cười thật, nhưng phải thừa nhận rằng, mình không

thể quên được anh.

Đến trạm điện thoại, với lòng căm

hận đang trào dâng, tôi mở cuốn danh bạ và tìm số điện thoại của Quốc An. Vợ sau

của anh bắt máy, tôi nói muốn gặp Quốc An, cô ta trả lời anh vắng nhà, hỏi tôi

là anh ta có chuyện gì? Tôi giận dữ nói, “Tôi là ai cô không cần hỏi, tôi là

người đã từng yêu Quốc An như cô vậy, thế nào, Hà Quốc An không phải đã nói sau

khi ly hôn với tôi sẽ kết hôn với cô sao? Anh ta nói với cô chưa vậy?” Ở đầu

dây bên kia, giọng cô ta cũng rất giận dữ tức tối không kém, “Cô thật không

biết sĩ diện là gì, toàn nói điều xằng bậy!” rồi cúp máy. Tôi vẫn chưa hết căm

giận trong lòng, bấm số gọi lại, cô ta lại hỏi, “Cô là ai?” Tôi nói, “Là người

yêu cũ của Quốc An, tôi muốn thương lượng với cô là hãy trả lại Quốc An cho

tôi!”

Cô ta tức tối đáp, “Cô hãy đi mà nói

với anh ta!” Nói xong cô ta giận dữ cúp m