
áy. Tôi khoái chí nghĩ, để xem mày và
Quốc An có tiếp tục ngồi đó mà tận hưởng hạnh phúc không, rồi mày cũng sẽ được
nếm mùi đau khổ thôi.
Nỗi đau đớn dịu dần, Hà Quốc An, sao
anh lại có thể ôm ấp cô ta, sống vui vẻ thoải mái, dồn hết mọi nỗi cô đơn, buồn
tủi cho một mình tôi gánh chịu vậy hả? Tôi chắc đêm nay Quốc An cũng sẽ không
thể nào chợp mắt được.
Thứ sáu, ngày 6 tháng 4
Trời nắng
Ngày mai Thành và Đạt Minh sẽ đến nhà tôi chơi, tôi sẽ phụ hai anh in địa chỉ
trên phong bì và thư mời họp mặt. Chiều nay tan ca xong, tôi chạy ào ra chợ mua
cả một giỏ thức ăn, dự định là trưa mai sẽ làm một bữa cơm thịnh soạn để đãi
họ.
Về nhà, tôi dọn dẹp lại căn phòng
bừa bộn. Từ khi ly hôn, tôi luôn nhốt mình trong đau khổ, đã lâu lắm rồi tôi
mới chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa như vậy. Làm mệt rồi, tôi lại ngồi trước máy vi tính
đánh những dòng chữ này. Thực ra tôi phải cảm ơn cái máy tính này, nó giúp tôi
khuây khỏa trong những lúc
Lúc nãy, khi dọn dẹp nhà cửa, tôi vô
tình mở cuốn thơ của lớp tôi sáng tác hồi học đại học. Đọc kĩ, tôi mới phát
hiện tất cả những câu thơ đó đều do Hà Quốc An viết, bây giờ mới thấy chúng
thật buồn cười, thế mà khi ấy không hiểu sao tôi mê muội quá, thậm chí còn sợ
mất anh ấy nữa.
Nhớ có một lần, tôi bị cảm, chiều
hôm ấy Quốc An đến kí túc xá thăm tôi, khi ấy chỉ còn mình tôi, còn ba người
bạn khác đã đi học. Quốc An ngồi trên giường, còn tôi thì nằm. Quốc An vừa nói
chuyện vừa vuốt ve tay tôi, mặt tôi, rồi cúi xuống hôn tôi. Sau đó anh còn lần
tay xuống bộ ngực đầy đặn của tôi, trời đang mùa thu nên tôi chỉ mặc một chiếc
áo thun. Nằm trên giường, bờ cong bầu ngực hiện ra rất rõ. Sự đụng chạm của
Quốc An làm người tôi run rẩy. Tôi và anh yêu nhau đã nửa năm, đây là lần đầu
tiên anh sờ lên ngực tôi, tôi khẽ nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác lạ lùng này.
Hà Quốc An vuốt ve, mân mê mãi, rồi
được thể, anh thò tay vào trong cổ áo tôi, theo bản năng, hai tay tôi giữ chặt
tay anh lại. Quốc An nói, “Tuyết Nhi, cho anh sờ chút đi mà, chỉ một lần này
thôi”. Tôi kiên quyết không đồng ý, tôi đã 21 tuổi, mặc dù cũng khao khát được
yêu, khao khát được bạn trai vuốt ve âu yếm, nhưng bản năng phòng ngự của thiếu
nữ không cho phép anh đi xa hơn. Quốc An nói ngon nói ngọt mãi, tôi vẫn kiên
quyết không đồng ý, anh cố sức bứt tung hết nút áo của tôi, tôi cuống lên,
không còn cách nào khác bèn cắn vào tay anh. Quốc An rụt tay lại, tôi giận dữ
xoay người vào trong và khóc ấm ức. Quốc An xoay lưng tôi lại và dỗ dành nhưng
tôi vẫn chưa hết tức giận, mặc kệ anh. Tôi mơ màng thiếp đi, lúc thức giấc thì
Quốc An đi từ lâu rồi và những người bạn của tôi cũng đã về.
Bẵng đi một thời gian, anh không đến
thăm tôi. Tình cờ gặp nhau trong sân trường, anh cũng chỉ lịch sự chào tôi một
cái. Tôi nghĩ, anh không thèm nhìn tôi thì tôi cũng cần quái gì anh. Một tuần
như thế trôi qua, tôi mới thấy mình lầm, tôi không thể xa anh được, tôi nghĩ, hôm
đó, mình chiều anh mới phải, đã gọi là yêu nhau thì biểu hiện rõ nhất của tình
yêu chẳng phải là gần gũi xác thịt đó sao. Tôi thấy hơi hối hận, và cứ nghĩ nếu
như anh đòi hỏi một lần nữa thì tôi sẽ đồng ý ngay. Tâm trạng tôi cứ vật vờ như
vậy từ ngày này qua ngày khác. Quốc An vẫn không có động tĩnh gì cả, tôi nghĩ
chắc anh giận tôi rồi. Sau cùng tôi quyết địnhchủ động hiến dâng đời mình cho
anh.
Đó là một ngày cuối tuần tiết thu
mát mẻ, tôi hẹn Quốc An đến dưới chân núi Hồng Vân ở ngoại ô, nhưng anh không
tới. Hoảng sợ đến mức phát khóc lên, một mình tôi đi xe tới ngọn núi đó. Tới
nơi, tôi lại gọi điện cho anh, đợi anh gọi lại cho tôi, tôi nói tôi bệnh, bây
giờ tôi sốt đến 39 độ, tôi mong anh mau mau đến nhà trọ Hồng Vân đón tôi. Nói
xong tôi liền cúp máy. Tôi thấp thỏm, sốt ruột chờ đợi mãi, đến chập choạng tối
anh mới tới. Nhìn thấy tôi vẫn khỏe mạnh, mặc bộ đầm ngủ ngồi trên sofa đọc
báo, anh có vẻ hơi bực, tôi vội vàng đóng cửa lại, nhẹ nhàng nói với anh, “Quốc
An, em nhớ anh, anh không còn yêu em nữa sao?” Tôi ôm hôn anh. Lúc đầu Quốc An
còn né đầu qua một bên, đứng yên, hai tay buông thõng. Tôi cứ hôn anh, còn cầm
tay anh đặt lên ngực mình. Được ôm ấp, mơn trớn, Quốc An không còn kiềm chế
được nữa, anh háo hức tận hưởng bộ ngực đầy đặn của tôi, rồi chừng như chưa
thỏa mãn, còn tham lam cắn mút đầu vú tôi. Chúng tôi cùng ngất ngây. Tôi đã
đánh mất sự trinh trắng của mình vào ngày hôm ấy. Thời khắc ấy thật khó quên.
Tôi tin rằng cuộc sống sau này của chúng tôi nhất định sẽ tràn ngập nắng và
hoa…
Tuy nhiên, thời gian chính là phương
tiện kiểm chứng tình yêu. Sau khi Quốc An phụ tôi, đem lòng yêu người con gái
khác, tôi từng nghĩ, trong cuộc hôn nhân này tôi đã quá nhân nhượng anh, và như
người ta thường nói, cái mà quá dễ dàng có được thì người ta sẽ không biết quý
trọng nó, còn những thứ khó khăn lắm mới đạt được thì người ta mới nâng niu.
Chẳng lẽ người con gái chủ động trong chuyện yêu đương lại là một sai lầm sao?
Thứ bảy, ngày 7 tháng 4
Đêm khuya
H ôm nay Thành và Đạt Minh cùng đến nhà tôi để in bản thông báo