Insane
Nhật Ký Trưởng Thành Của Bảo Mẫu

Nhật Ký Trưởng Thành Của Bảo Mẫu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324783

Bình chọn: 9.00/10/478 lượt.

bạc, nhìn thật quen mắt. Ánh mắt của hai

người cũng bay về phía Hải Khiếu.

Hải Khiếu chẳng qua là lạnh lùng liếc nhìn bọn hắn, sau đó dặn dò con trai.

"Anh Nhất, tối nay ba có rãnh rỗi, con và cô Mật cùng đến thư phòng làm bài, ba muốn kiểm tra sự tiến bộ của con."

Bé trai ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng hơi hưng phấn, hắn có thể để cho

ba thấy hắn thông minh đến cỡ nào. Giáo viên dạy làm bài hắn đều chỉ

nghe một lần liền hiểu được toàn bộ.

Tâm La nhún nhún vai, ở nơi nào với Anh Nhất đối cô mà nói cũng không có sự khác biệt.

"Còn có chú Toàn, sau khi ăn xong xin chuẩn bị nhiều một phần bánh ngọt." Ở

trước khi đi ra khỏi phòng ăn, Hải Khiếu ném xuống lại một câu kinh

người, sau đó biến mất ở phía sau cửa khắc hoa khổng lồ.

Còn dư

lại chú Toàn nhìn Nhậm Thất, môi hai người cũng không tự nhiên run rẩy.

Anh Nhất không sáng tỏ quay lại nhìn bọn họ một lát, hỏi:

"Cô Tâm, bọn họ thế nào?"

"Không có sao, bọn họ chẳng qua là nghe được một truyện cười không thật buồn

cười." Tâm La lo lắng biểu tình quá mức kinh ngạc của lão quản gia sẽ

làm bắp thịt trên mặt của hắn bộ co rút, không cách nào cất tiếng cười

to. Nhè nhẹ cười trấn an hắn. "Ăn cơm xong phải đi làm bài tập, nếu như

hôm nay biểu hiện của cháu tốt, cô Tâm có phần thưởng cho cháu."

"Cháu ăn xong rồi." Anh Nhất để đũa xuống lớn tiếng nói.

"Vậy chúng ta đi thôi." Tâm La dắt tay bé trai đi ra ngoài, mơ hồ nghe tiếng cười không thể đè nén từ sau người truyền đến.

Từ Tâm La tự mình vào vườn Hải Nhiên tới nay, đây là lần thứ hai đến thư

phòng lớn. An trí Anh Nhất xong, cô mới có thể có cơ hội cẩn thận quan

sát bố trí trong thư phòng. Trên giá sách gỗ thô khổng lồ bày đầy các bộ sách, thiên văn địa lý y học kiến trúc, làm cô có chút ngoài ý muốn.

Sách nơi này, thật sự là tạp nham, quả thật tựa như thư viện mô hình

nhỏ. Nếu như cô là chủ nhân chỗ này, mỗi ngày pha một bầu trà ngon, cầm

một cuốn sách yêu thích, dằng dặc qua một ngày, rất không cô đơn. Nói

vậy lại là một loại sảng khoái khác trong cuộc sống thôi!

"Thay

vì coi chừng cả tường sách thèm thuồng không dứt, sao không lấy một

quyển thích đến xem?" Nhìn mặt Tâm La không che dấu yêu thích ái mộ chút nào, Hải Khiếu buồn cười nhẹ nhàng nói ở bên tai cô.

"Có thể

không?" Ánh mắt của Tâm La sáng lên, sách trong thư phòng nhỏ cô cơ hồ

đã xem hết, đang lo lắng rỗi rãnh vô cùng nhàm chán, đột nhiên lại có

một phòng sách này chờ cô, quả thật là chuyện tốt tự nhiên rớt xuống.

"Nếu cô thích, liền lấy xuống xem, xem xong rồi nhớ trả về là tốt rồi." Hắn ngồi vào trên sô pha đối diện cô.

"Có sách anh thích nhất ở trong đó hay không?" Cô nhìn thư mục sách khổng lồ hỏi.

Hắn rất ngoài ý muốn nhìn cô chăm chú, cô đây chính là muốn hiểu biết hắn sao? Mắt tinh sâu lại, hắn cười.

"Thuở nhỏ thích xem Holmes nhất, khát vọng trở thành một trinh thám vĩ đại.

Sau khi lớn lên liền rất ít sờ đến rồi, xem tới xem lui đều là mấy tạp

chí kinh tế tài chính, thời sự tin tức, không còn hăng hái thời niên

thiếu nữa."

"Đi học, chẳng phân biệt được còn trẻ hay lớn tuổi,

bận rộn nữa, cũng rút ra thời gian." Cô nhẹ giọng phản bác, toàn bộ ý

định đã đặt ở trên sách.

Hải Khiếu lắc đầu, một nữ nhân có thể bỏ rơi hắn như thế, trừ Mật Tâm La, đại khái cũng không còn người thứ hai. Ở trong mắt cô, cây xanh hoa tươi thức ăn ngon, thậm chí là một quyển

sách thật mỏng, cũng đều có lực hút hơn hắn.

"Ba, cô Tâm, con làm xong bài tập rồi." Thanh âm Anh Nhất kêu trở về hai người lớn như đi vào cõi thần tiên của mình.

Hải Khiếu đi tới kiểm tra việc học của con trai, vui mừng phát hiện học tập của nó hết sức tốt, hoàn toàn không cần phụ huynh ở một bên đốc thúc,

còn nhỏ tuổi đã viết chữ rất khéo léo. Hắn sờ sờ đầu con trai.

"Anh Nhất, bài tập của con rất tốt."

Hắn từ trong mắt con trai đột nhiên nhìn thấy hân hoan lóe sáng, trong lòng có một chút tự trách nhanh chóng lóe rồi biến mất. Có một con trai ưu

tú như vậy, nhưng hắn lại vẫn không có câu thông với nó thật tốt, chỉ

chớp mắt, Anh Nhất cũng đã là một học sinh tiểu học hiểu chuyện. Hắn –

chưa tính là một người cha xứng chức.

Nắm bả vai hơi gầy yếu của con trai, Hải Khiếu mang hắn đi về phía ghế sa lon Tâm La ngồi.

"Anh Nhất, mới vừa rồi cô Tâm nghe ba cháu khích lệ cháu." Tâm La anh ngồi

xuống ở bên cạnh cô." Cho nên, hiện tại cô muốn tặng thưởng cho cháu."

Hải Khiếu thuận thế ngồi ở bên cạnh con trai, cánh tay dài mở ra, khoác lên trên chỗ tựa lưng của sô pha, cũng vây người phụ nữ và con trai đang

thảo luận trong hơi thở của mình.

Tâm La cố ý coi thường cử động nhìn như lơ đãng của hắn, cúi đầu nói chuyện cùng Anh Nhất.

"Anh Nhất, ba cháu đáp ứng a, chủ nhật hắn muốn cho cháu đi chơi. Nhìn, cô

Tâm tìm được rất nhiều tài liệu cho cháu, cháu cẩn thận chọn một chỗ

muốn đi nhất. Nếu như cháu giữ vững biểu hiện tốt, còn có những chỗ khác để cho cháu lựa chọn."

Hải Khiếu cười nhìn người phụ nữ đã quên

mình vùi đầu vào chọn lựa địa điểm với Anh Nhất, lông mày dày thẳng

nhướng cao. Vừa mới xảy ra cái gì? Có người giả truyền thánh chỉ trước

mặt hắn