
Lòng hiếu kỳ sẽ giết chết một con mèo,” cô hí mắt, “Nhị gia.”
Hải Khiếu nghe vậy, rốt cục không nhịn được cười vang lên, hắn không nên
kéo lâu như vậy mới đến đối mặt cô, thật sự cô có đặc chất hấp dẫn
người.
“Mật Tâm La, hoan nghênh cô đến vườn Hải Nhiên. Lần đầu
gặp mặt, tôi là Nhậm Hải Khiếu, thứ hai, gọi Nhị gia quá mức chính thức
rồi, cứ kêu tôi Hải Khiếu hoặc là Nhậm Nhị là được.”
“Chờ một
ngày kia tôi không còn là bảo mẫu của con ngài nữa, tôi sẽ rất thích ý
kêu ngài một tiếng Nhậm Nhị, nhưng vào giờ phút này, vẫn là gọi Nhị gia
thoả đáng hơn, ngài nói có đúng hay không?” Tâm La không chút nghĩ ngợi
cự tuyệt. Nhậm Hải Khiếu với cô, là người trong thế giới hoàn toàn khác, cô sẽ không bỏ qua hơi thở lạnh lẽo khắc nghiệt tản mát ra trên người
khác, đi bộ lặng yên không một tiếng động, ôm cô đi một khoảng cách dài
như vậy hô hấp lại một chút không loạn. Quan trọng nhất là, hắn có một
đôi mắt sắc bén lạnh tựa như băng tinh nhuệ như điện, giống như có thể
nhìn thấu linh hồn của con người, khiến cho cô không chỗ nào trốn chạy.
Một người đàn ông kiêu ngạo như ưng uy nghiêm như sư (sư tử), cũng không
phải một người dễ thân thiện, thay vì ngày sau không cẩn thận đi sai
bước, chọc phiền toái không cần thiết, còn không bằng từ hiện tại liền
giữ vững khoảng cách an toàn.
“Tùy cô.” Hải Khiếu cũng không miễn cưỡng cô, thuộc hạ tuân thủ bổn phận hắn thưởng thức nhất.
Nhưng đối với Mật Tâm La, hắn càng ngày càng hiếu kỳ "Cô Tâm, ngày mai trường học có hội người mẹ, cô có thể tới tham gia hay
không?" Thái độ của Anh Nhất đối với Tâm La, giống khát vọng của một đứa trẻ với mẹ hơn.
hội người mẹ? Tâm La ngừng tay đan len lại,
ngẩng đầu nhìn Anh Nhất đã hoàn thành bài tập một nửa, đang mở to hai
mắt chờ câu trả lời của cô.
"Cô Tâm chẳng qua là bảo mẫu của
cháu, trên lý thuyết, là không có tư cách tham gia hội người mẹ của
cháu." Cô tận lực nói uyển chuyển.
"Tại sao? Ba nói mẹ đi du
lịch, trong khoảng thời gian này, cô Tâm sẽ chiếu cố cháu. Cô Tâm cũng
đã đáp ứng cháu, phải cùng cháu học tập, chơi đùa, trưởng thành, chẳng
lẽ Cô Tâm không nhớ rõ?" Anh Nhất nắm chặt bút trong tay, giống như là
nắm chặt hy vọng trong lòng.
Tâm La nhìn hắn. Rõ ràng còn là một
đứa trẻ, ở tuổi làm nũng ăn vạ, cũng đã biết nói đạo lý với người lớn.
Trong lòng không phải là không khổ sở, đây là một đứa trẻ trưởng thành
sớm làm cho người khác đau lòng.
"Cháu hi vọng cô tham gia sao?"
"Dạ!" Đầu bé trai rất kiên định gật một cái.
"Tốt thôi, cô sẽ đi hỏi ba cháu, có thể xin nghỉ đi ra ngoài tham gia hội
người mẹ của cháu vào ngày mai hay không." Cô sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của
Anh Nhất một cái. "Đừng cao hứng quá sớm, nếu như ba cháu không đồng ý, cô sẽ không có biện pháp đi."
"Ba nhất định sẽ đáp ứng!"
Tâm La rất xem thường, nhưng vẫn mỉm cười thúc giục hắn. "Có thể tiếp tục làm bài tập chưa?"
Nhưn,, thẳng đến sau cơm tối, Anh Nhất đã lên giường ngủ, cô cũng không thể nhìn thấy Nhậm Hải Khiếu.
Từ trong phòng Anh Nhất ra ngoài, Tâm La đi xuống lầu, tìm được chú Toàn.
"Chú Toàn, cháu có việc muốn tìm Nhị gia."
Chú Toàn kinh ngạc nhìn Tâm La, cô tới vườn Hải Nhiên đã hơn một tháng,
trong thời gian đầu cô cũng chưa từng có yêu cầu gặp Nhị gia, hôm nay
đây là gió gì thổi trúng?
"Nhị gia không có ở đây."
"Vậy lúc nào hắn trở lại?"
"Này –" lão quản gia có chút bị làm khó nhìn cô. "Chú cũng không biết."
"Mật tiểu thư tìm Nhị gia, có chuyện gì?" Nhậm Thất như quỷ mị hư vô xuất hiện phía sau của cô.
"Về hội người mẹ của Anh Nhất ngày mai." Tâm La liếc mắt nhìn đồng hồ đeo
tay trên cổ tay, chín giờ mười phút, đối với những người khác, giờ sống
về đêm mới bắt đầu, bây giờ cô rất lo lắng tối nay đến sáng sớm cô cũng
không có cơ hội gặp Nhậm Hải Khiếu, mà cô lại không tiện tự tiện rời đi. Như vậy, có lẽ cô chỉ có thể khiến cho Anh Nhất thất vọng. Mà cũng là
cô không muốn gặp nhất.
Nhậm Thất không khỏi nhướng mày, chuyện này, hắn không làm chủ được.
"Nhị gia trở lại, tôi sẽ chuyển cáo ngài."
"Vậy anh thuận tiện nói cho anh ta biết, chỉ cần anh ta trả lời trước tám
giờ ngày mai, vô luận rất trễ, cũng xin anh ta gọi tôi tỉnh. Chuyện này, đối với Anh Nhất rất quan trọng."
"Tốt, tôi nhất định sẽ chuyển đạt."
"Như vậy, ngủ ngon." Nói xong, Tâm La lên lầu nghỉ ngơi.
"Tiểu Thất, tôi không hiểu cô gái này." Chú Toàn đột nhiên nói trước khi Nhậm Thất xoay người đi.
Nhậm Thất kinh ngạc dừng lại bước chân. Chú Toàn đã trải qua hai đời chủ nhà ở Nhậm gia, thường thấy bao nhiêu sóng gió, nhân vật hàng đầu của hai
nhà hắc bạch, lại xem không hiểu một nữ nhân? Nhưng, hắn có đồng cảm.
Hắn cũng không hiểu.
"Tâm La tới cũng một tháng, cũng không đi ra ngoài, ngày nghỉ cô cũng không ngoại lệ, không có gì liền đọc sách. Kim và len cô dùng để đan áo len hiện tại cũng là tôi đi mua, trong nhà rõ
ràng có chỗ cấm đoán người không việc gì ra vào, cô càng là đi ngang qua cũng miện, cũng không khoe khoang phong tình với Nhị gia. Cậu nói có kỳ hay không?" Không phải là hắn khoe khoang, nhà Nhị gia tuyệt đối là
nhân trung c