
ặt trời chiếu rọi giữa ngày đông lạnh giá.
“Thần, tại sao khi ở trước mặt anh, chẳng lần nào em bị phát bệnh nhỉ?” Đột
nhiên tôi nghĩ đến căn bệnh thính giác của mình hình như chưa từng xuất hiện
mỗi khi tôi đứng trước mặt anh.
“Em không căng thẳng thì bệnh sẽ không tái phát mà.” Cố Hạo Thần mỉm cười giải
thích.
“Điều này thì em biết, nhưng tại sao đứng trước mặt anh, em lại không căng
thẳng?” Tôi vẫn tiếp tục hỏi, lại giống như đang lẩm bẩm một mình.
“Đúng thế, tại sao nhỉ?” Cố Hạo Thần nhắc lại, nụ cười hiền lành và ấm áp.
Tại thời khắc đó, mặc dù mặt trời sắp xuống núi rồi, nhưng các tia nắng vẫn rất
chói chang. Chẳng nói chẳng rằng, Thần đi lên trước tôi, dáng người cao to ấy
đã che chắn ánh nắng cho tôi.
Cứ như vậy, tôi giống như cái bóng lững thững bước theo anh, từng bước từng
bước, lặng lẽ về nhà.
Thứ Hai, ngày 16 tháng 5, trời nắng.
Cái
mà người ta vẫn gọi là số phận ấy chính là được bắt nguồn từ những cơ hội vô
cùng nhỏ bé.
Bức
thư ấy đã đưa mình đến gần cậu hơn một bước so với người khác.
vẫn
cứ tưởng đến gần hơn sẽ hiểu được nhau hơn.
Thế
nhưng, với cậu, đến gần chỉ làm mình say đắm cậu hơn, đồng thời cũng nhận ra
rằng,
Hóa
ra nụ cười cũng có thể trở thành một thứ đồ ngụy trang đẹp đẽ.
“Á! Sắp muộn mất rồi!”
Sáng hôm sau, tôi lơ mơ trên giường, tay cầm chiếc đồng hồ báo thức, mới hé mắt
nhìn qua, miệng đã lập tức hét lên một tiếng kêu thảm khốc kinh thiên độc địa.
Không thể nào? Buổi học đầu tiên từ khi xin nghỉ mà lại đi muộn! Trong tâm trí
tôi lúc này, không gian như đang tối sầm lại, mây đen giăng kín cả bầu trời và
nguy cơ của một trận mưa đá là không thể tránh khỏi.
Để không phải diện kiến gương mặt lạnh như tiền của thầy giáo vụ, để
không bị úp mặt vào tường trước toàn thể các bạn trong lớp, và để không phải đi
quét dọn khu vệ sinh bốc mùi hôi thối ấy của trường, tôi bắt đầu phi như tên ra
khỏi giường, lao vào rửa mặt, rồi bay ra mặc quần áo đồng phục.
Sau khi đứng ngắm lại mình trước gương trong trang phục: Áo sơ mi trắng, chiếc
váy gấp li và nở một nụ cười viên mãn, lại với tốc độ tên lửa, tôi xông ra khỏi
cửa, nhằm hướng trường học thẳng tiến.
“Renggggg...”
Hai bàn chân tôi vừa chạm đến cửa lớp thì cũng là lúc tiếng chuông vào học vang
lên. Phù, tôi thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa bị đến muộn!
“Hi, chào buổi sáng, Vy Vy.”
Tôi tiến đến chỗ của mình và chào cô bạn Vy Vy ngồi cạnh.
Thế nhưng Vy Vy đáp lại tôi bằng một cái nhìn lạnh lùng rồi lại quay mặt đi.
Lúc đó, thầy giáo vẫn chưa vào, lớp học chẳng khác gì một cái chợ. Tôi lấy sách
ra, trong lòng thoáng buồn khi nghe thấy Vy Vy và bạn bàn sau đang nói chuyện
một cách khá hào hứng.
Chính vì hai tai thường không nghe được gì mỗi khi căng thẳng đã gây ra một vài
hiểu lầm giữa tôi và các bạn trong lớp. Mặc dù tôi luôn luôn cố gắng để bù đắp,
thế nhưng...
“Kìa Vy Vy, Diệp Hy Nhã chào cậu nhiệt tình như vậy chính là muốn lấy lòng cậu,
cậu cũng không nên làm mặt lạnh như thế chứ, ha ha...”
“Úi giời, không muốn nói chuyện với cậu ta, cậu ta lúc nào cũng thích cái kiểu:
“Xin lỗi, bạn vừa nói gì thế nhỉ?”, tớ không ưa cái kiểu người ngạo mạn như
vậy.”
Nghe những câu nói đó, tôi lặng lẽ cúi đầu để che giấu nỗi đau đang hiện rõ
trên mặt.
Các bạn cùng lớp trước đây biết được về bệnh tình của tôi, lại sợ tôi phiền
phức nên chẳng ai chơi với tôi thật lòng, còn giờ đây, khi bạn bè không biết về
bệnh tình của tôi, lại luôn luôn hiểu lầm tôi. Thật không ngờ, để có được những
người bạn cũng không phải dễ dàng gì. Rốt cuộc, tôi phải làm sao đây?
“Thôi đi, thôi đi, đừng nói về cậu ta nữa. Cậu nhìn xem chỗ ngồi của anh chàng
mới chuyển lớp vẫn còn trống kìa, hình như cậu ta sau khi chuyển lớp thì chẳng
thèm đi học nữa hay sao ý, thật là phong cách quá đi!”
“Cũng không biết trông cậu ta thế nào nhỉ? Hình như tên là Nguyên Triệt Dã,
thấy bảo đẹp trai lắm, ka ka.”
“Đẹp trai thì để làm gì, tớ nghe nói cậu ta bị đuổi học vì tội đánh nhau gây
rối, vì thế mới phải chuyển đến trường cấp ba Dực Phong chúng mình.”
“Ai bảo vậy, tớ thấy bảo là hình như do tác động của gia đình nên trường mình
mới đồng ý nhận cậu ta vào đấy.”
“Thật á?”
Nghe đến đó, tôi mới sực nhớ ra, người ngồi bàn trên không biết chuyển đi từ
lúc nào rồi, chỗ đó bây giờ để không.
Và chủ nhân mới của chỗ đó bây giờ chính là anh chàng tên Nguyên Triệt Dã gì gì
đó sao? Cậu ta là người thế nào nhỉ? Nếu cậu ta đồng ý làm bạn với tôi thì cho
dù cậu ta là học sinh cá biệt cũng vẫn chấp nhận được nhỉ? Bởi vì tôi thực sự
đang khao khát có được một người bạn...
Trong lúc đầu óc tôi đang chứa đầy những suy nghĩ miên man, cô chủ nhiệm bước
vào.
“Yên lặng!”
Cô chủ nhiệm năm nay khoảng 30 tuổi, toàn thân toát ra khí chất nhanh nhẹn hoạt
bát. Cô đeo cặp kính màu vàng kim, đôi môi đỏ thắm giống như bà phù thủy đột
ngột xuất hiện trong rừng sâu tăm tối. Ánh mắt cô hướng về tôi, tôi bắt đầu
căng thẳng.
Lớp học thực sự đã yên lặng, mọi người