Nhật Ký Từ Thiên Đường

Nhật Ký Từ Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323453

Bình chọn: 8.00/10/345 lượt.

lên giữa ngày nắng đẹp!

Không ngờ lại đúng là cậu ta!

Tôi mở tròn mắt kinh ngạc nhìn cậu ta, còn cậu ta thì đang hướng về phía tôi

với bộ dạng u uất cứ như tôi đã nợ cậu ta một triệu tệ vậy.

Rồi sau đó, cậu ta cố gắng gượng cười, hạ thấp giọng: “Đưa điều khiển đây”.

Ha ha, chỉ là chuyện nghịch dại hồi trẻ con thôi mà, làm gì phải cuống lên che

giấu thế? Lúc nãy ngoài cửa chẳng phải là rất khí thế uy hiếp tôi sao?

Tôi thản nhiên cầm lấy điều khiển trên sofa, hoàn toàn quên mất mối lo lắng về

an toàn trước đó.

“Ha ha, Nguyên Triệt Dã, cũng phải công nhận là hồi bé cậu xinh thật đấy, để

mình nhìn lại cậu một lượt xem nào.”

“Đưa điều khiển ti vi đây!”

Cậu ta hằn giọng, nụ cười càng rạng rỡ hơn, thế nhưng tôi lại cảm nhận thấy có

mùi vị của sự nguy hiểm ẩn chứa trong đó.

Hy Nhã, cố lên, cố lên! Kiên quyết không được gục ngã trước kẻ ác!

Tôi ngẩng đầu, lí nhí đáp: “Không đưa”.

“Có thật không đưa không?” Cậu ta tiến lên một bước rút ngắn hơn khoảng cách

với tôi. “Nếu thái độ của cậu vẫn tiếp tục cương quyết như vậy, thì mình chỉ

còn cách hành động cũng cương quyết hơn thôi.”

Nói rồi, cậu dùng một tay nắm lấy bàn tay đang cầm điều khiển ti vi của tôi,

tay kia ấn chặt vai tôi.

“Á, đau! Bỏ tay ra!” Tôi trừng mắt, hốt hoảng nhìn hành động của cậu ta, nhưng

đành bất lực.

“Đưa điều khiển ti vi đây!”

“Không!”

“Thế thì đừng trách ta đây ra tay vô tình!”

Nói xong, Nguyên Triệt Dã từ từ siết chặt tay hơn, đau, đau đến mức tôi sắp

không giữ nổi cái điều khiển nữa rồi.

Đau quá! Đúng là một tên ác ma tàn bạo!

Nhân lúc cậu ta đắc thắng thả lỏng tay chuẩn bị hành vi tranh cướp thì chiếc

điều khiển rơi xuống dưới chân, thuận đà tôi đá mạnh về phía trước, chiếc điều

khiển trượt thẳng dưới tầm mắt của chúng tôi.

Sau một vài giây chững lại, tôi và cậu ta quay sang nhìn nhau, đều cảm nhận

được lòng quyết tâm và sát khí trong mắt đối phương. Tiếp đến, tôi và cậu ta

bắt đầu xô đẩy, giằng co nhau để tiếp cận chiếc điều khiển.

“Á!” đột nhiên, chân tôi vướng phải thứ gì đó.

Lúc ngã xuống sàn nhà, tôi hoảng loạn giơ tay ra không trung, nắm lấy thứ gì đó

cứng ngắc và nắm chặt tay nhất định không chịu buông ra.

“Đau quá!” Sau cú ngã đó, hai mắt tôi chao đảo giữa muôn vì sao.

Không chỉ đau mông, đến cả cằm cũng bị đập vào.

Thứ chết tiệt gì đâm vào cằm tôi vậy? Tôi giận dữ trừng mắt kiếm tìm và nhìn

thấy một khuôn mặt phình to hơn bình thường hàng vạn lần.

Là Nguyên Triệt Dã!

Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn khuôn mặt bảnh bao lần đầu tiên tôi gặp trong bệnh viện

với hàng lông mày đậm và hàng mi dài uốn cong còn đẹp hơn cả phái nữ. vẫn đôi

môi ấy, đôi môi hấp dẫn như cánh hoa tường vi kiều diễm nở vào tháng Năm.

Thình thịch! Thình thịch!

Con tim bắt đầu loạn nhịp, máu cũng theo đà mà trào dâng. Không thể phủ nhận

được cậu ta thực sự rất đẹp trai. Nhất là khi quan sát ở một khoảng cách gần

như thế, càng có khả năng khiến lòng người đắm say.

“Cậu có còn muốn đi lấy cái điều khiển không? Nếu lòng quyết tâm của cậu vô

cùng kiên định, thì... thì chúng ta cứ giữ nguyên tư thế này nhé, cậu thấy

sao?” Cậu ta lại nở nụ cười xấu xa, hai mắt sáng long lanh, sáng như vì sao lấp

lánh nhất giữa bầu trời đêm. “Mà nhìn gần, cậu cũng đáng yêu đấy nhỉ.”

Hơi thở của cậu ta phả vào mặt tôi, không gian xung quanh dường như đang được

bao trùm bởi mùi hương hoa tường vi thơm ngát.

Tôi thẫn thờ ngắm nhìn gương mặt kề sát của Nguyên Triệt Dã, đắm chìm trong sức

hút mê hồn tỏa ra từ con người cậu ta, con tim vẫn đập rộn ràng như chực bay ra

khỏi lồng ngực.

“Nhịp tim cậu hình như đang đập rất nhanh đấy!”

Đúng là ghét của nào trời trao của nấy, Nguyên Triệt Dã vừa mở miệng nói đã

trúng tim đen của tôi, mặt tôi chợt đỏ ửng.

“Mình... mình làm gì có!”

“Thế, có cần mình sờ để kiểm tra giúp không?”

Khi nói, cậu ta còn mỉm cười rạng rỡ hơn.

Sờ để kiểm tra? Tên này lẽ nào không biết trái tim nằm ở vị trí tương đối nhạy

cảm trên người phái nữ? Nếu cậu ta dám làm như vậy thì...

Mặt tôi càng ngày càng đỏ, căng thẳng đến mức toàn thân run lên.

Mà bàn tay của cậu ta thì càng lúc càng đến gần...

Chỉ còn cách vị trí nhạy cảm đó mấy milimét thôi...

“Cậu dám!” Tôi hét lên.

Có cảm giác ba ngón tay cậu đã đặt vào mạch trên tay tôi. Hóa ra, đến giây phút

cuối cùng, tay cậu chuyển phương hướng và dừng lại trên cổ tay tôi.

“Cậu...”

“Sao hả?” Nguyên Triệt Dã nhìn tôi. “Mình nói sờ xem là sờ chỗ này, và mình đã

sờ rồi, đâu phải là không dám đâu.”

Tên này! Rõ ràng là cậu ta cố ý!

Cậu ta cố ý làm cho tôi hiểu nhầm, để làm tôi mất mặt!

Tôi giận tím gan, ngọn núi lửa trong lòng như muốn phun trào, không thể nào

khôi phục lại được...

Cạch! Cạch!

Bên ngoài chợt vang lên tiếng mở khóa cửa lách cách.

“…”

Cả tôi và Nguyên Triệt Dã đều lặng người nhìn nhau trong nửa giây, cuối cùng

cũng đã tỉnh lại, ý thức được rằng: To chuyện rồi, nhất định là bố mẹ của

Nguyên Triệt Dã đã về.

Tôi quay sang nhìn Nguyên Triệt Dã vẫn còn trong tư thế ở phía trên tôi, cả hai

không hẹn mà cùng vội vàng giãn cách xa nhau. Nhưng hành động càng luống


XtGem Forum catalog