Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323532

Bình chọn: 9.5.00/10/353 lượt.

g thấy thân ảnh họ đâu, chạy đến đại sảnh đã thấy một đống người mặc đồ đen quỳ trên mặt đất, chỉ có cái nam hài khi nãy đang đứng chấp tay ra sau lưng, ta vui mừng kêu lên: “Đại ca ca, có nhìn thấy mẫu thân ta không?”

Mọi hắc y nhân quay đầu nhìn ta chằm chằm, có một người đứng dậy cầm theo cây đao còn dính máu tiến về phía ta, ta chớp mắt hỏi: “Các người là khách sao? Hay là người giúp việc chuyên giết gà trong bếp sao? Nhưng mà đầu bếp đâu?”

Hắc y nhân lạnh lùng nói: “Ngươi nhanh chóng có thể nhìn thấy họ.” Hắn giơ đao lên, mấy giọt máu gà giọt trên mặt ta, ta vẫn chớp mắt nhìn hắn như cũ.

“Uy, buông đao.” Là nam hài kia nói chuyện, hắc ý nhân trước mắt hơi do dự một lát, nam hài tiếp tục nói: “Mang nàng trở về theo chúng ta.”

Mọi người có chút ý kiến: “Nhưng mà thiếu chủ, nàng…

“Ta nói mang về.” Nam hài đi qua bên người hắc y nhân, đứng ở trước mặt ta, hắn trừng mắt nhìn ta một hồi, đột nhiên đem mặt tiến tới trước mắt ta mà nói nhỏ: “Vốn muốn để ngươi tự sinh tự diệt, nhưng ngươi lại cố tình chạy vào tay ta. Một khi như vậy, ta cũng không khách khí mà nhận.”

Hắn nhéo nhéo ta mặt: “Tiểu Tường Tử, ngươi nói ta nên khi dễ ngươi, hay là nghiêm túc khi dễ ngươi, hay là hung hăng khi dễ ngươi nha?” Hắn nở nụ cười: “Mặc kệ thế nào đi nữa, nghĩ đến sau này, thật khiến tâm tình của ta sảng khoái a!”

“Ta không gọi Tiểu Tường Tử, ta gọi là Dương Tiểu Tường.” Ta tiếp tục chớp mắt nhìn hắn: “Đại ca ca, nhéo hai má thật đau .”

Hắn thả tay, cười tủm tỉm nhìn ta, nét mặt có chút giống với đầu bếp nhà ta khi cầm đao giết heo nhìn con heo mập mạp trước mặt: “Từ hôm nay trở đi, ngươi gọi là Tiểu Tường Tử, làm của ta…A, đồ đệ thế nào?”

“Không thể nào.” Ta nói: “Mẫu thân giết gà vẫn chưa cho ta ăn, ta không đi theo ngươi.”

“Mẫu thân của ngươi đến nhà ta ăn thịt gà, ngươi cùng đến đi.”

Ta suy nghĩ một lát: “Cha cùng đầu bếp, bọn họ cũng ở đó sao?”

“Đều ở.”

“Đại ca ca, dắt.” Ta đưa tay cho hắn.

Nam hài lại dừng một chút, do dự một lát mới dắt tay của ta. Hắn ho nhẹ hai tiếng nói: “Ngươi phải gọi ta là sư phụ, hiện tại ta là bề trên của ngươi, phải tôn kính ta.”

“Vâng, đại ca ca.”

“Kêu sư phụ.”

“Đã biết, đại ca ca.” Trán của ta đau xót, là hắn hung hăng bắn vào, ta sờ sờ cái trán, có chút ủy khuất mà méo miệng: “Sư phụ…”

Hắn vừa lòng gật gật đầu, thoạt nhìn tâm tình tốt lắm…

Sau khi ta cùng sư phụ rời khỏi nhà cũng không có gặp qua cha mẹ, sư phụ nói rằng nương đem ta giao cho hắn, về sau ta chỉ cần nghe lời ta nói là tốt rồi. Ta gãi gãi đầu, không hiểu lắm ý nghĩa những lời này, nhưng nhìn sư phụ cũng không giống người xấu, ta liền ngoan ngoãn đồng ý.

Sau khi đến nhà sư phụ ta mới biết, sư phụ gọi là Sơ Không, năm nay tám tuổi, là thiếu chủ Thánh Lăng giáo, người trong giáo luôn ca ngợi hắn tràn ngập, đi đâu cũng nghe thấy thiên tài, thần đồng, mọi người đều tán dương. Nhưng mà đối với những xưng hô này, sư phụ hoàn toàn không để trong lòng, rõ ràng chỉ lớn hơn ta có ba tuổi, lại luôn có dáng vẻ trưởng thành.

Hắn rất yêu thích việc sai sử ta, để ta bưng trà rót nước, giặc quần áo chồng chất, dù là trời lạnh cũng muốn ta đứng quạt bên giường cho hắn, mới bắt đầu, ta không cảm thấy có điều gì không đúng, dù sao sư phụ cho ta ăn cũng rất tốt, ngẫu nhiên sẽ có thịt. Nhưng lâu ngày ta liền cảm thấy kỳ quái, cuối cùng từ miệng những người trong giáo mới nghe được những lời nhắc tỉnh ta, ta bừng tỉnh đại ngộ: “Sư phụ, ta không nên gọi người là sư phụ.”

Sơ Không đang dựa vào giường nhỏ đọc sách, nghe vậy, hắn nhàn nhạt liếc mắt ta một cái: “Ngươi có ý kiến gì sao, ân? Không cần phải nói, không đồng ý.”

“Nhưng mà…” Ta thật ủy khuất: “Bọn họ đều nói ta là nàng dâu nhỏ mà sư phụ nuôi.”

Thân mình sư phụ cứng đờ, im lặng một lát, hắn gấp sách lại, không mặn không nhạt hỏi: “Ai nói?”

“Bọn họ.”

“Lần sau có ai nói ra những lời vo ve này thì trực tiếp đá vào đũng quần hắn.”

“Vâng.” Ta thành thật gật đầu, lại tiếp tục quạt cho hắn.

Sau này quả nhiên lại có người ở trước mặt ta nói ra những lời “vo ve” như vậy, ta làm theo ý sư phụ, dũng mãnh đá vào đũng quần hắn, nhưng đá được một nửa lại bị người ta bắt được, ngày đó ta đã bị đánh hung hắn một trận.

Ta gào khóc, chạy đến phòng khách làm ầm ĩ với sư phụ, khi hắn cau mày xuất hiện trong tầm nhìn của ta, mọi ủy khuất đều bộc phát, ta bổ nhào vào người hắn, ôm lấy thắt lưng hắn, lau nước mắt nước mũi vào người hắn.

Thân mình sư phụ có chút cứng ngắc, lạnh nhạt nói: “Đây là thế nào?”

Ta nức nở mơ hồ nói cho hắn nghe những việc đã qua, nhưng hình như sư phụ một chữ cũng không nghe, hắn ngồi xuống, ta thuận thế ôm lấy cổ hắn, đem mặt đặt trên gáy hắn cọ cọ. Ta vẫn lầm bầm nói, cuối cùng chỉ biết lặp lại một câu: “Mông đau, mông đau.”

Sư phụ giống như không vui, một tay hắn đưa ra, đem ta bế dậy, đùi ta hiển nhiên là kẹp lấy thắt lưng hắn, cả người dán vào hắn khóc anh ách. Sư phụ bây giờ không cao, nhưng đã có thể ôm gọn ta, ta nghe thấy hắn hỏi nghiêm túc: “Ngươi đánh nàng?”

Người đánh mông ta nửa ngày mới ấp úng “Ân” được một tiếng.

“Vì sao?”

Người nọ lại ấp a ấ