
ôm hôn lại biết trước mắt hai người trong phòng nhất định là cùng nằm một chỗ, hắn nhịn không được bắt đầu miên man suy nghĩ.
“Đưa đến rồi?” Mở cửa ra, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy ngoài cửa Lâm Sở sắc mặt không ngừng ửng đỏ, hắn nhíu mi. Vô luận là Lâm Sở đánh gảy chuyện tốt của hắn hay là lời nói của Lâm Sở đều làm cho hắn rất không thích. Phùng Hoài đúng là đem người đến, chẳng lẽ Phùng Hoài e sợ trong chốc lát hắn sẽ quên chuyện này, coi như hắn chưa từng đáp ứng?
Cho dù hắn biết rõ mình đang ở vị trí kẻ lật lọng nhưng không thể đổi ý nuốt lời, chỉ có thể tiếp tục. Sát ảnh có ý đồ ngăn cản hai tộc hợp một lại là trưởng lão dưới tay của hắn, nói không chừng lúc này sẽ tính toán động thủ….
Lăng Lạc Viêm nhắm mắt suy nghĩ, Lâm Sở trưởng lão ở trước cửa khẽ ngẩng đầu cũng không dám trả lời, ở trước mặt hắn tông chủ một thân hồng sam tùy ý choàng lên người, y bào còn chưa được xuyên lại chỉnh tề có thể nhìn thấy nội sam rộng mở, thậm chí trên ngực còn nhìn thấy vài vệt đỏ ửng, tóc tai hỗn độn, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vài phần tình sắc, tùy ý đứng tựa vào cạnh cửa vẫn lộ ra khí thế bách nhân sắc bén.
Nhịn không được hắn lặng lẽ đánh giá, Lâm Sở trong lòng vô hạn tán thưởng. Khi còn là thiếu niên đã uy nghi nhiếp nhân mà sau khi tông chủ trọng sinh với dung mạo cùng khí thế và tài năng như vậy, cũng chẳng trách ngay cả tế ti đều động tâm. Nhân vật như thế….dưới đáy lòng thở dài, hắn không thể khống chế đáy lòng dâng trào một cảm giác hâm mộ, tựa hồ mỗi lần nhìn thấy tông chủ càng bị vẻ chói mắt trên người tông chủ mê hoặc chấn nhiếp, cũng làm cho người ta cam tâm tình nguyện thần phục.
Trong phòng, Long Phạm xuyên y hoàn chỉnh liền đi đến phía sau Lăng Lạc Viêm thì nhìn thấy vẻ mặt sùng kính hâm mộ của Lâm Sở ở trước cửa, ánh mắt Lâm Sở thủy chung chăm chú dừng trên thân hồng sam. Đáy mắt nhợt nhạt sắc thanh lam của Long Phạm hiện lên một tia âm lãnh, hắn đi ra phía trước đem nam nhân đứng cạnh cửa ôm vào trong lòng “Phùng Hoài đem người đến đây? Nàng kia chưa chết?”
Giống như hoàn toàn không chú ý ở trước cửa còn có Lâm Sở đang ngơ ngác đứng nhìn, Long Phạm như ở chỗ không người nghiêng đầu cúi xuống hôn bên tai Lăng Lạc Viêm, hỏi như thế.
Long Phạm đột nhiên xuất hiện còn có cái hôn không hề kiêng kị, Lâm Sở nhất thời hồi phục tinh thần vội vàng cúi đầu, “Bẩm tế ti, Phùng tộc trưởng đã đem thánh nữ đến dâng tặng, thánh nữ bình yên không có việc gì.”
“Lâm Sở trưởng lão, ta không hỏi ngươi.” Rốt cục hướng Lâm Sở nhìn lại, trong mắt bạch y bào tế ti thản nhiên không có một tia cảm xúc, “Để hắn đem người an bài thỏa đáng rồi bảo hắn trở về đi, ngươi cũng lui ra.”
Bị đôi mắt tĩnh mịch lạnh nhạt nhìn, Lâm Sở cuống quít cúi đầu thấp một ít, không rõ vì sao lúc này nhìn thấy tế ti lại cảm thấy có chút tâm hoảng, “Nhưng chiếu theo quy củ ban đầu, sau khi tế ti chủ trì nghi thức thì Phùng tộc trưởng mới có thể quay về, tế ti chẳng lẽ….”
“Không có nghi thức.” ngữ thanh vẫn là ôn hòa ổn định, Long Phạm đối với Lâm Sở hết sức bình thản nói tiếp, “Đi nói với Phùng tộc trưởng bỏ qua nghi thức.” Nếu hắn đi, kết quả sẽ chỉ ở trước mặt mọi người lấy tánh mạng của nàng, không biết nghi thức như thế Liệt Diễm tộc có thể tiếp nhận.
“Ngươi lui xuống đi.” Lăng Lạc Viêm khoát tay đối với Lâm Sở, “Cứ nói bản tông chủ sẽ tới sau, nghi thức thì đến lúc đó lại thương nghị, trước hết đem thánh nữ an bài ổn thỏa.” Vượt quá ngoài kế hoạch, chuyện đã đến nước này cũng chỉ có thể tiếp tục diễn kịch, hắn không tin người nọ có thể nhẫn nại được trong trăm ngày.
“Tuân mệnh,” Lâm Sở không có ngẩng đầu, đáp lời xong liền lẳng lặng lui xuống, trong đầu tựa hồ còn khắc in đôi mắt của tế ti. Chưa bao giờ bị ánh mắt như thế nhìn qua, bởi vì quá phận ôn hòa mà khiến người khiếp sợ, lại giống như mang theo cảnh cáo. Trải qua sự việc ở Vọng Thiên Thai, các trưởng lão từng có người cảm thán linh lực của tế ti thâm trầm khôn cùng như đại dương sâu thẫm, nếu có một ngày chọc hắn không vui, kết quả chỉ sợ so với cái chết còn thảm hơn giống như Diêu Thông kia.
Nhưng cứ như cố tình, không ai biết khi nào tế ti không vui, từ trước đến nay tựa hồ chưa bao giờ gặp qua tế ti không vui, cái loại đạm mạc thâm trầm trăm năm như một ngày làm cho người ta không thể đoán được, nhưng vào lúc này Lâm Sở lại cảm thấy mới vừa rồi tựa hồ hắn đã trêu chọc tế ti, mà nguyên nhân chỉ sợ là vì tô