
.”
Tay Nhị gia vẫn che trên mắt, nghe xong lời ta nói, hắn không mở miệng, cũng không buông tay ra.
Ta nói tiếp: “Nhị gia, ngài nên đem những điều cần phân phó nói với quản gia cả đi, nếu không sợ rằng ông ấy
không thể hầu hạ ngài chu toàn được.”
Nhị gia vẫn không động đậy.
Ta liền tự mình làm chủ, gọi quản gia vào, quản gia nắm tay, đứng ở một bên.
Ta nói với ông ấy: “Quản gia, những điều ta sắp nói xin ông nhớ kỹ một chút.”
Quản gia gật đầu bảo được, “Cô nương muốn nói gì?”
Ta nói: “Chân Nhị gia đã đỡn hơn nhiều
rồi, thế nhưng khi vào ngày mưa dầm sẽ thường xuyên bị đau, ông nên
chuẩn bị khăn ấm trước để đắp lên. Có một tiệm thuốc bắc, tên là ‘Hồi
Xuân đường’, mặc dù chỉ là hiệu thuốc nhỏ, nhưng lang trung ở đó có tay
nghề rất tốt, hơn nữa mấy năm nay vẫn là người chăm sóc chân cho Nhị
gia, có vấn đề gì có thể đi tìm ông ấy.”
“Cái ống trúc để gắn vào chân kia ba
tháng phải đổi một lần, thợ ở phương mộc ngay cửa thành biết làm cái
này, vải để bao chân không nên dùng tơ lụa, dùng vải thô tốt hơn. Quần
áo của Nhị gia phần dưới nách nên làm dày hơn một lớp, còn quần nhỏ ta
đã để lại ở chỗ phu nhân rồi.”
“…”
“Nhị gia ăn uống không kiêng cử gì, nhưng khẩu vị của hắn hơi mặn, lão lang trung đã bảo không được ăn đồ cay
độc, cho nên ông hãy bảo phòng bếp tận lực đừng bỏ ớt vào được.”
“Buổi tối ông nên chú ý nhiều hơn một
chút, có đôi khi Nhị gia ngủ không yên, thích ngồi trong sân uống rượu.
Chẳng qua hắn uống không nhiều, ông cũng đừng quấy rầy hắn, chỉ cần lén
tránh ở phía sau trông chừng, đừng để cho hắn bị thương là… Quản gia?”
Ta vừa mới nói mấy câu, đã nhìn thấy quản gia lão lệ tung hoành, quỳ xuống đất.
“Cô nương à –”
Ta không biết rốt cuộc quản gia đã xảy ra chuyện gì, trước đây lão gia còn sống ta cũng không biết ông ta lại
thích khóc như vậy.
Ta quay đầu, định nhờ Nhị gia an ủi ông
ta mấy câu, nhưng Nhị gia vẫn giữ nguyên tư thế, không hề động đậy.
Trong nháy mắt ta cảm thấy dương như mình đã trở về mấy năm trước, khi
Nhị gia mới bị thương được đón về tới nhà, bộ dáng kia hệt như sống
không ra sống, chết cũng chẳng ra chết.
Ta lắc lắc người Nhị gia, nói: “Nhị gia, ngài làm sao vậy?”
Nhị gia không động đậy, bàn tay đắp lên mắt, chỉ để lộ cái miệng đang mím chặt.
Quản gia ở một bên nói: “Từ lúc cô nương đi rồi, đã ngày nay lão gia không ăn gì cả.”
Ta mở to mắt, hỏi Nhị gia: “Sao Nhị gia lại không ăn gì cả?”
Quản gia dập đầu một cái, sau đó đứng
dậy, nói: “Cô nương, ta già rồi, không thể nhớ nổi mấy thứ đó, cô vẫn
nên tự mình nhớ thì hơn.” Nói xong ông ta liền đi ra.
Ta sợ ngây người, như vậy mà cũng làm quản gia được sao?
“Tiểu Hầu Tử…” Nhị gia mở miệng, ta vội
vàng tập trung sự chú ý vào hắn. Ta nói: “Nhị gia, ngài có muốn ăn chút
gì không, để nô tỳ gọi người đi làm.”
Nhị gia như nghĩ ngợi, rồi nói: “Mì.”
“Được! Ngài chờ một chút.”
Ta đi nhanh xuống bếp làm một bát mì, dọc đường trở về, tất cả mọi người đều nhìn ta, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.
Ta bị luồng nhiệt này lây nhiễm, thầm nghĩ mặc kệ dùng cách gì, đều phải đút hết bát mì này cho Nhị gia mới được.
Ta lại nhớ đến trước kia khi Nhị gia không chịu ăn, còn buộc ta phải dùng tới sức mạnh.
Hiện tại thì không được, cánh tay kia của Nhị gia, sờ cái thôi là ta đã nát bấy.
Nhưng mà lần này Nhị gia lại đặt biệt phối hợp, ta bưng mì qua, hắn gắp hai đũa liền hết trơn.
Nhìn hắn có sức lực ăn, trong lòng ta rất khoan khoái.
Nhị gia ăn xong, nhìn vào cái bát, thấp giọng hỏi: “Ngươi còn nhớ thời gian trước đây khi chúng ta ăn mì không?”
Ta nói nhớ, khi đó hắn về nhà vào ban
đêm, buổi tối chúng ta thường cùng ngồi trong phòng bếp ăn mì sợi. Hiện
tại mặc dù vẫn là ăn mì, nhưng cái bát này lại là bát ngọc.
Nhị gia nói: “Mấy ngày nay ngươi đi rồi, ta vẫn nhớ đến bát mì này.”
Ta nói: “Nếu Nhị gia thích ăn mì, liền bảo quản gia làm cho ạ.” Để mình đói thì có gì tốt chứ.
Nhị gia cười khổ một tiếng, nói: “Có đôi khi, ta thật không biết là ngươi ngu thật, hay là giả ngu nữa.”
Ta không nói chuyện.
Nhị gia dựa vào đầu giường, nhẹ giọng
nói: “Năm đó có một lần đi đến Giang Tô, đụng phải một trận mưa lớn,
thương đội bị kẹt trong núi không ra được.”
Ta không biết vì sao Nhị gia bỗng nhiên đề cập đến chuyện này với ta, nhưng mà ta vẫn im lặng nghe.
Nhị gia vỗ vỗ chân mình, nhìn ta, nói:
“Khi đó gia bị mất cái ống trúc, cứ như
vậy mà đi. Buổi tối tránh trong một cái sơn động, lạnh đến chết người.
Mọi người sợ cứ như vậy mà chết tại đó, liền nói chuyện phiếm để động
viên nhau. Lúc đó một người ngồi bên cạnh ta liền hỏi, ‘Ngươi đã như
vậy, sao lại còn đi làm gì.’ Ta nói với hắn ta phải kiếm tiền. Người nọ
cười, nói ‘Cũng đúng, nếu không vì tiền, ai lại muốn khổ cực đi ra ngoài như vậy chứ.’ Ta lại nói với hắn, ta kiếm tiền, nhưng không phải vì
tiền. Hắn hỏi ta có ý gì…”
Nhị gia hồi tưởng lại, nhẹ nhàng đỡ chân mình, giọng nói rất bình tĩnh.
“Ta nói cho hắn biết, sau khi ta mất
chân, cứ nghĩ rằng cả đời này chẳng còn ý nghĩa gì cả, cho nên vốn không muốn sống nữa. Thế nhưng có một ngày ta chợt phát hiện, trên