
đời này
còn có một người, chịu vì một kẻ tàn phế như ta mà ra sức. Chẳng qua
người đó ngu xuẩn muốn chết, cho nên ta liền nghĩ, nếu ta cứ vậy mà chết đi, nàng kia phải làm sao bây giờ.”
“Khi phế nhân coi trọng thứ gì đó, thì
vẫn là phế nhân. Cho nên ta tự nhủ với mình, ta phải đi lên, phải làm
người trên người khác. Dù ta chỉ còn một nửa, thì ta vẫn phải nâng nàng
lên cao.”
“Cho nên khổ cực gì ta cũng có thể chịu
được, ta ở bên ngoài một nắng hai sương, màn trời chiếu đất, uống gió
lạnh ăn cát nóng, nhưng chỉ cần nàng được ở trong thành Hàng Châu hưởng
phúc, trong lòng ta liền thoải mái, con đường này vẫn có thể tiếp tục đi tới.”
Không biết từ lúc nào, hai viền mắt của Nhị gia đã đỏ lên, đỏ đến nổi ta không dám nhìn dù chỉ là một lần.
“Tiểu Hầu Tử…” Hắn kéo tay ta, cúi người
xuống, ở cạnh gò má của ta nói: “Nàng biết kiếp này, chuyện ta hối hận
nhất là gì không?”
Ta dùng sức lắc đầu, không biết, ta không biết cái gì cả.
Nhị gia run run nói: “Là không nhớ được nàng.”
Hắn nắm lấy tay ta, đưa tới trước ngực hắn, nước mắt nóng hôi hổi rơi lên cổ tay ta, ta cảm thấy ngực mình khó chịu muốn chết.
“Chuyện gia hối hận nhất, chính là không
nhớ được nàng.” Hắn nắm tay ta vỗ vào lồng ngực của mình. “Rõ ràng nàng
đã ở trong viện của ta hai năm trời, nhưng ta lại không hề nhớ tới nàng. Ta thậm chí có thể nhớ trong viện có bao nhiêu ngọn núi giả, bao nhiêu
cái ao, nhưng ta lại không thể nhớ ra nàng. Nàng hãy nói là nàng đã gạt
ta đi, nàng thật sự từng ở trong viện sao?”
Đột nhiên, ta cảm thấy mình uất ức muốn chết, khóc lớn đáp: “Ta không gạt ngài, ta từng ở đó! Từng ở đó –!”
Thoáng cái, Nhị gia đã ôm lấy ta, thấp
giọng nói: “Nàng không gạt ta, ta biết nàng không gạt ta. Cho nên bây
giờ gia mới gặp phải báo ứng. Lúc trước có nàng, gia không nhìn thấy,
hiện tại gia muốn nhìn, thì nàng lại muốn đi. Tiểu Hầu Tử, nàng còn muốn để gia sống sao?”
Ta khóc hu hu, mùi vị trên người Nhị gia
rất dễ chịu, sạch sẽ, lại có chút ấm áp. Ta khóc hồi lâu, liền nằm trong lòng Nhị gia ngủ luôn.
Lúc tỉnh lại, phát hiện Nhị gia cũng đang ngủ, hắn nghiêng người, bao lấy ta.
Ta vừa mới động đậy, tay Nhị gia đã căng cứng, mở mắt ra.
Ta là một con khỉ hoa cúc, lần đầu tiên tỉnh dậy trong lòng của nam nhân, ta giãy dụa, muốn giữ gìn sự thuần khiết của mình.
Cánh tay Nhị gia như vòng thiếc, ta giãy
thế nào cũng không ra, ta nói Nhị gia ngài mau buông ra. Nhị gia nhìn
ta, mặt không chút thay đổi nói: “Thả ra nàng lại chạy nữa, đến khi đấy
thì để gia bò đuổi theo sao?”
Ta không động nữa.
Dù sao thì vòng tay của Nhị gia cũng rất ấm.
Nằm một hồi, ta nhỏ giọng nói: “Ta không làm thông phòng nha hoàn đâu.”
Nhị gia ở trên đỉnh đầu ta nhẹ giọng cười, hỏi: “Vì sao?”
Ta đáp: “Thông phòng nha hoàn cũng bị giẫm chân…” Trước đây ta toàn nhìn thấy như thế.
Có lẽ Nhị gia nghe không hiểu sự thâm ảo
trong lời ta nói, nghĩ một lát, lại hỏi: “Nàng nói là, ta đánh nàng?”
Nói xong, hắn lại lập tức nói tiếp: “Lúc trước ta cũng không đánh những
nha hoàn thông phòng khác.”
Ta gật đầu, “Đúng vậy, Nhị gia toàn đánh ta.”
Cánh tay Nhị gia cứng đờ, “Cái gì?”
Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, kể lại những
chuyện tình trước kia một lần cho hắn nghe. Nhị gia mặt đen như đáy nồi, cắn răng nói: “Không có khả năng! Ta không thể nào đánh nàng được!”
Ta thấy Nhị gia không tin mình, lại đem
những chuyện khác kể lại tỉ mỉ một lần nữa. Cái gì mà đá người này, đẩy
người này, tát tai này. Nhị gia càng nghe thì mặt lại càng đen, cuối
cùng toàn thân run run ngồi dậy, ánh mắt nhìn ta lại mang theo vẻ sợ
hãi.
“Cho nên… Cho nên nàng hận ta đúng không, ta từng đánh nàng, nàng hận ta đúng không…” Đây là lần đầu tiên ta thấy Nhị gia hoảng loạn như thế, hắn xoay người, ta tưởng là hắn định chống
nạng đi đâu, kết quả hắn lại trực tiếp đi xuống.
Ta kêu một tiếng Nhị gia, hắn đã ngã dập xuống đất.
Ta lao xuống giường, thấy chân hắn đã bị đụng trầy da. Định ra ngoài tìm thuốc trị thương, Nhị gia lại kéo tay ta lại.
“Nàng đừng đi, tiểu Hầu Tử, nàng đừng
đi.” Nhị gia nằm bò trên mặt đất, cũng không để ý gì đến vẻ ngoài, siết
chặt lấy tay ta. “Nàng có thể đánh trả, nàng cứ đánh ta đi, đánh trả
đi.”
Cuối cùng ta cũng biết hắn làm sao vậy.
Ta ngồi xổm xuống, đỡ vai Nhị gia, dìu hắn lên giường.
Ta nói với hắn: “Nhị gia, chuyện lúc trước đều đã trôi qua, ngài nên quên đi.”
Nhị gia cúi đầu, thần sắc rất đau khổ.
Cái đầu khỉ ngu dốt của ta chợt lóe lên
tia sáng, cảm thấy đây là một cơ hội tốt, vội vàng nói: “Nhị gia ta
không muốn làm thông phòng nha hoàn đâu.”
Nhị gia vẫn cúi đầu, thấp giọng hỏi: “Vậy thông phòng phu nhân có làm không?”
Ta sửng sốt, thông phòng phu nhân là cái gì?
Ta cẩn thận hỏi hắn, “Nhị gia, vậy thông phòng phu nhân này… có mấy người?”
Nhị gia chợt ngẩng đầu, trừng mắt nhìn
ta, hung ác nói: “Lúc trước Dương phủ có mấy phu nhân?!” Ta nghĩ ngợi,
đáp: “Chỉ có một mình phu nhân là phu nhân ạ.”
Ta tự làm mình rối bời luôn rồi.
Sau đó ta bỗng tỉnh ngộ lại, Nhị gia đây là đang làm gì đây?
Nhị gia nhìn thấy đôi mắt khỉ của ta sá