
t đứa nhỏ bị người khác vứt bỏ, biểu tình
yếu ớt bất lực đó. Bộ dáng hắn lúc này làm tâm tôi mềm lại, tôi chưa
từng thấy hắn đáng thương như bây giờ.
Khoảng cách giữa cả hai còn 10m, dù áp lực trong lòng đang dâng lên kịch liệt, tôi vẫn trầm tĩnh
nhìn hắn. Như cảm giác được ánh mắt chuyên chú của tôi, hắn chậm rãi
ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một tia đau xót rất khó nhận ra…. giống
như đã qua thật lâu, có lẽ cũng chỉ vài giây đồng hồ, tôi chạy đến ngồi
xổm trước mặt hắn. Sự thất thần của hắn làm tôi có chút hoảng, tôi muốn
vuốt ve khuôn mặt hắn, nhưng tay thủy chung lại không nhấc lên được, xác định hắn không thương tích gì, tôi nhẹ giọng hỏi: “Anh không sao đi?”.
Ánh mắt hắn nhìn tôi dị thường ôn nhu, cơ hồ như muốn thu cả linh hồn tôi
vào đó. Hắn không trả lời, chỉ chậm rãi đứng lên, đi đến bồn nước bên
cạnh chậm rãi tẩy rửa cánh tay nhuốm máu, sau đó xoay người yên lặng đi
về cửa thoát hiểm. Tôi im lặng đuổi theo.
Ngũ Địch đã nhìn thấy chúng tôi, hưng phấn mà làm dầu thánh: “Úc, cảm tạ Thượng Đế, Y Sâm, Y Sâm anh bình an vô sự!”.
Hắn rốt cuộc mở miệng, ngữ khí bình thản không gợn sóng: “Nói với Jack, tôi phải về khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đến tập đúng giờ”.
– “Không sao, tôi cũng không có dũng khí giữ anh tiếp tục ở lại nơi nguy hiểm này”. Ngũ Địch mạnh mẽ lớn tiếng làm chủ, “tôi muốn xem tình hình những người khác! Nghe nói Lệ Tinh bị thương rất nặng”.
Tôi giật mình hồi tưởng, nguyên lai là nàng, Lệ Tinh kia, siêu mẫu xinh đẹp tuyệt trần kia, là người đứng dưới lầu lặng yên đợi Y Sâm, dĩ nhiên là
nàng.
Hắn không nói gì, nắm lấy tay tôi: “Đi theo tôi”.
Ngũ Địch ngơ ngác nhìn hành động của hai chúng tôi, hắn kép tay tôi đi ra
ngoài, hắn nắm rất chặt, cầm đến bàn tay tôi cơ hồ cũng phát đau, nhưng
đây là lần đầu tiên tôi không có ý định giãy ra. Dù nhiều người nhìn
thấy như vậy, ngày mai tin đồn có thể lan ra khăos nơi, nhưng bây giờ,
ai còn tâm trạng quan tâm đến mọi lời đồn đãi? Hoắc Quân Sâm hắn càng
không để ý việc này, cho nên ngẫu nhiên tôi cũng chỉ muốn nói câu “không cần”.
Đến bãi đỗ xe, hắn mới buông tay tôi ra, mở cửa xe Jeep;
khi tôi đĩnh đạc ngồi vào xem, hắn nhấn ga cho xe chạy nhuư bay, dọc
đường đi cũng không nói gì.
Về đến khách sạn, vừa bước xuống xe, hắn mới nói với tôi: “Đánh trận tennis không?” *đánh tennis vào tường, mình không biết tên tiếng Việt, nhưng trong
tiếng Anh là ‘play tennis against the wall*, ai hay coi fim Hàn sẽ thấy
:D*
Tôi vuốt cằm: “Được”.
Khách sạn này
trang bị một khu thể thao giải trí phi thường xa hoa, bên trong cũng mở
một khu thể thao liên hợp, sau khi thay xong trang phục thể thôi, tôi và hắn cùng nhau bước vào trận cầu.
Có lẽ do lâu rồi không luyện
tập, thể lực và kĩ thuật tôi đều không bằng hắn; nhưng hắn bởi vì tâm
không tịnh nên chỉ miễn cưỡng đánh cho có. Cuối cùng đến ván thứ 3 tỉ số lại hòa nhau 3-3, cả sân tennis chỉ vọng lại tiếng bóng ma sát vào
tường, hô hấp ngày càng nặng, mồ hôi rơi như tắm, hắn còn chưa có ý định dừng chơi, vì thế tôi lại thay phiên phát cầu.
Đánh đến khi giành được thắng lợi, hắn thản nhiên ngồi xuống trong góc phòng, tôi cạn kiệt thể lực cũng vứt luôn vợt, đến ngồi xuống bên cạnh hắn. Cởi bao tay đã
ướt đẫm mồ hôi ra, tôi lấy một phiến khăn lạnh tùy ý đưa hắn, chúng tôi
cứ ngồi cạnh nhau như vậy. Hơi thở vẫn ồ ồ nặng nề, đến khi lồng ngực
hoàn toàn bình ổn, mạch đập cơ thể căn bản cũng khôi phục bình thường,
hắn mới bắt đầu nghiêng mặt nhìn tôi: “Tôi không sao”.
– “Tôi biết”.
– “Tôi vốn có thể kéo nàng ra”.
– “Không, việc này không nằm trong khả năng của anh, cho nên—“– tôi tựa vào hắn, “không cần tự trách”.
Hắn khẽ cười, nụ cười có chút bi ai: “Khi đạo cụ đè lên chân nàng, tôi đã muốn lôi nàng ra, tôi đứng rất gần nàng…”.
– “Quân Sâm, chắc chắn nàng sẽ mau hồi phục”.
– “Nhưng cũng không thể bước đi trên runway được nữa, nơi đó là sự sống của nàng”. Hắn suy sút tựa đầu vào tường, tôi chưa bao giờ thấy hắn cảm tính như vậy, “điều này tương tự như việc cướp đi nguồn sống của nàng”.
Tôi đột nhiên nói: “Anh yêu nàng”.
Hắn thoáng nhìn tôi, lắc đầu cười: “Không, tôi yêu cậu, cậu quên rồi sao?”
Tôi lấy tay che mặt, có chút nghẹn lời. Hắn luôn có biện pháp làm tôi á
khẩu, chính là hắn của hôm nay, lại làm tôi có chút cảm giác xa lạ,
giống như hắn lúc nào cũng che giấu rất nhiều bì mật cùng tâm sự, làm
tôi không thể đoán được bất kì điều gì.
– “Tay tôi nhuốm máu của kẻ khác, cậu hiểu không? Cảm giác này thực sự rất….”
– “Việc đó chỉ có nghĩa anh không có tố chất làm bác sĩ”. Tôi muốn nói chút gì đó xoa dịu bầu không khí đang trầm xuống.
– “Tôi không có ý định nhìn thấy bất kì ai đổ máu”. Ánh mắt hắn lập tức thay đổi, hệt như có lửa, “vừa rồi tôi nghĩ, nếu người nằm xuống là tôi, cậu có thể sẽ vì tôi mà khổ sở không?”
Giả thiết như vậy làm tôi chột dạ, tôi kìm lòng không đậu mà vươn tay giật giật tóc hắn vài cái: “Tôi sẽ không để anh xảy ra chuyện gì không may”.
– “Hành động này là nghĩa vụ của một Giám Đốc với nhân viên của mình? hay là… còn có ý nghĩa khác?”
– “Sao cũng đ