
Dương..."
"Cậu
hãy bảo Thạch Lỗi nghe điện thoại."
Lãnh Thanh Thu đem điện thoại đưa cho Thạch Lỗi.
"Vũ
Dương, tôi là Thạch Lỗi."
"Vừa
rồi Liễu Vận Ca tới tìm tôi, nói cho tôi biết Cố Mặc Hàm ... Là thật sao?"
Thanh âm Thạch Lỗi thoáng cái trầm xuống, "Cái
sợi dây đeo kia, Hàm tử vẫn đem bên mình, chúng tôi tìm rất nhiều lần đều không
tìm được, chỉ sợ Hàm tử thật sự..."
Tần
Vũ Dương đột nhiên cúp điện thoại.
Đèn nê ông trong thành phố từ từ sáng lên, làm nổi bật
cả thành thị. Tần Vũ Dương bắt đầu gọi điện thoại cho Cố Mặc Hàm, những con số
giống như đã khắc vào trong đầu cô, theo bản năng mà nhấn xuống.
Cô hy vọng có thể giống như lần trước tại Ô trấn sẽ
nghe được giọng nói trầm thấp của anh, dù chỉ một từ cũng được.
"Xin
lỗi, thuê bao quí khách vừa gọi tạm thời không thể kết nối được..."
Một lần lại một lần, cái giọng nữ máy móc mà lạnh như
băng không ngừng lặp lại, lòng cô cũng theo đó mà lạnh buốt lên, lạnh đến phát
đau, đau đến không cách nào hô hấp được.
Điện thoại vang lên, Tần Vũ Dương lập tức nhận, trong
giọng nói mang theo sự ngạc nhiên mừng rỡ, "Mặc Hàm!"
Thanh âm của Thạch Lỗi truyền tới, "Vũ
Dương, là tôi. Cô ngàn vạn đừng nghĩ luẩn quẩn trong lòng, nếu không mọi việc
mà Hàm tử làm đều không còn ý nghĩa nữa đâu."
Tần Vũ Dương rống vào điện thoại, "Tôi
không tin! Anh ấy sẽ không chết! Anh ấy là Cố Mặc Hàm mà, là Cố Mặc Hàm không
có việc gì mà làm không được, anh ấy làm sao sẽ..." Cô nói đến một nửa đã khóc không thành tiếng, "Thạch
Lỗi, tôi muốn đi xem, anh dẫn tôi đi xem nơi đó có được không?"
***
Tần Vũ Dương nhìn chằm chằm vào phía trước, thật sự là
một đống hoang tàn. Nhà đã hoàn toàn sụp đổ, trên mặt đất đâu đâu cũng là gạch,
thủy tinh, vỏ đạn, khắp nơi đều là vết máu, trên mặt đất, trên tường, còn có
dấu vết viên đạn xuyên qua lưu lại trên tường, có thể tưởng tượng được tình
hình lúc đó là cỡ nào chấn động lòng người.
"Vũ
Dương, chỗ này chúng tôi đã tìm rất nhiều lần."Trong
gió lạnh giọng nói của Thạch Lỗi có phần nghe không rõ.
Tần Vũ Dương nhìn anh ta hỏi, "Anh ấy
xảy ra chuyện ở đâu ?"
Thạch Lỗi chỉ về hướng cách đó không xa.
Tần Vũ Dương từng bước bước đi qua, cuối cùng hai chân
như nhũn ra quỳ trên mặt đất. Cô sững sờ xem trong chốc lát liền bắt đầu lấy
tay đào bới, gạch cùng thủy tinh sắc nhọn rất nhanh đem tay cô cắt thủng, máu
không ngừng phun ra. Cô giống như không cảm giác được đau đớn, còn không ngừng
đào đá vụn ra.
Lãnh Thanh Thu đi đến ngăn cô, "Vũ
Dương cậu đừng như vậy, Đầu đá bọn họ cũng không biết đã đem cái chỗ này đào
sâu ba thước bao nhiêu lần rồi, Cố Mặc Hàm anh ấy thật sự là không có ở
đây."
Cô thì thào tự nói, "Đều là lỗi của tớ, nếu
không phải bởi vì tớ, Cố Mặc Hàm anh ấy vẫn sẽ tốt lành."
Nước mắt Tần Vũ Dương không nén được mà chảy xuống,
thì ra là thật, Cố Mặc Hàm thật sự không có ở đây. Nơi này đã biến thành như
vậy, Cố Mặc Hàm bị thương như thế sao thoát khỏi đây được? Lần này anh ấy không
phải đi Mỹ, không phải quay về Bắc Kinh, mà là thật sự rời bỏ cô.
Cô cùng Cố Mặc Hàm chia lìa cách biệt, nhưng cho tới
bây giờ cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày âm dương xa cách. Thế giới của cô
giống như thoáng chốc đã biến thành đen tối một mảnh, nhìn không thấy con đường
phía trước.
Về đến dưới nhà Tần Vũ Dương, Lãnh Thanh Thu tiễn cô
lên lầu, mở cửa, Tần Vũ Dương đứng ở cửa nói với cô ấy, "Về đi,
tớ muốn ở một mình."
Vẻ lo lắng rất rõ ở trên mặt Lãnh Thanh Thu, "Vũ
Dương..."
Tần Vũ Dương cười khổ lắc đầu với cô, sau đó đóng cửa
lại. Cô dựa vào ván cửa không nhúc nhích.
Cố Mặc Hàm, anh một lần so với một lần lại càng tàn
nhẫn, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần bỏ rơi em, lần này còn ác độc hơn, thậm chí
ngay cả lần gặp cuối cùng cũng không cho em. Sao anh có thể làm như vậy, chúng
ta có thể không ở bên nhau, em chỉ muốn anh sống thật tốt.
Cô đi vào phòng ngủ kéo ra một cái rương từ dưới đáy
tủ quần áo, ở trên cùng là chiếc khăn quàng cổ ca rô cô đã mua cho Cố Mặc Hàm
vào ngày bị bắt cóc đó, rất mềm mại. Còn có một cái chìa khóa. Cô cầm lấy khăn
quàng cổ cùng cái chìa khóa nhét vào trong túi liền ra cửa.
Trời đã tối đen, gió đêm đã nổi lên, kêu u u, giống
như là đang khóc. Tần Vũ Dương kéo quần áo cho kín, lái xe đến căn hộ của Cố
Mặc Hàm ở thành phố C. Tần Vũ Dương bước ra cửa xe ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ
kia, vẫn tối tăm.
Bọn họ từng ở chỗ đó từng có những ngày hạnh phúc
nhất, buổi sáng Cố Mặc Hàm sẽ gọi cô rời giường, khi cô nằm ỳ trên giường thì
sẽ hôn đến khi cô khó thở mà tỉnh lại mới thôi. Cố Mặc Hàm sẽ mặc tạp dề ở
trong phòng bếp bận rộn nấu cơm. Buổi tối sẽ ôm cô ngủ.
Khuôn mặt tươi cười của anh hiện ra ở trong đầu, rõ
nét như vậy, giống như anh thật sự đang ở ngay trước mắt, người trước mắt dần
dần mờ nhạt, nước mắt nóng hổi chảy xuống hai má, gió thổi qua, trên mặt đau
như dao cắt.
Tần Vũ Dương lên lầu, mở cửa đi vào. Bài trí bên trong
không thay đổi chút nào, giống như