Teya Salat
Nhớ Mãi Không Quên

Nhớ Mãi Không Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324340

Bình chọn: 7.5.00/10/434 lượt.

Dựa vào

cánh cửa trên xe bắt đầu hút thuốc. Lúc đi ra từ quán rượu chưa kịp cầm áo

khoác, đứng ở trong gió thu có chút lạnh, nhưng Cố Mặc Hàm giống như không để ý

một chút nào.

Vũ Dương, năm năm ở Mĩ anh đã lợi dụng hết mọi lực

lượng làm cho mình lớn mạnh lên, chính là nghĩ một ngày kia có thể vì em che

gió che mưa, cho em yên tâm tựa vào vai anh, nếu như em mệt mỏi, có thể ở trong

lòng anh, giống như đêm nay chẳng hạn, em sẽ không còn là một mình. Hiện tại

anh có năng lực, nhưng em vì cái gì lại nhắm mắt làm ngơ đối với anh.

Tàn thuốc dưới chân từ từ chất thành một tòa núi nhỏ,

Cố Mặc Hàm nhớ tới trong quán rượu còn có người chờ anh, ngẩng đầu nhìn lên cửa

sổ kia, rồi lên xe rời đi.

Đêm nay Cố Mặc Hàm cùng một đám bạn lúc bé dùng cơm,

bọn họ biết anh về nước nên sau mỗi lần trở về Bắc Kinh thì trực tiếp ghé thăm

thành phố C. Khi gặp được Tần Vũ Dương, Cố Mặc Hàm vốn là đi ra nghe điện

thoại, cúp điện thoại liền thấy cô. Sau đó quay trở lại ghế lô cầm chìa khóa xe

liền xông ra ngoài. Mọi người trong ghế lô thấy Cố Mặc Hàm từ trước đến nay đều

thong thả ung dung, đối với cái gì cũng không đếm xỉa tới lại trực tiếp hấp tấp

như vậy đều ngơ ngác nhìn nhau.

"..."

"Cậu

ta làm sao vậy?"
Doãn Đông Tuân

hỏi Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi suy nghĩ cả buổi hiểu được cậu ta nhất định

là trông thấy Tần Vũ Dương, bí hiểm mở miệng: "Phụ nữ."

"Cậu

đùa à? Khi nào thì Cố Mặc Hàm lại để tâm như vậy đối với phụ nữ chứ? Năm năm ở

Mĩ thế nhưng cậu ta thủ thân như ngọc, tiến lùi có chừng mực, thực sự là quí

ông khiêm tốn!"
Mạc Sính Dã vẻ

mặt không tin.

Những người khác rối rít phụ họa.

"Cụm

từ thủ thân như ngọc này so sánh thật hay nha, cậu không nghĩ tới cậu ta vì ai

thủ thân như ngọc?"
Thạch

Lỗi thong thả mở miệng.

"Thực

sự có người đó à? Tớ xem cậu ta vẫn không gần nữ sắc, cậu còn đi theo cậu ta lâu

như vậy, năm đó vì đi H Đại tìm cậu ta còn đem trong nhà huyên náo gà bay chó

sủa, tớ nghĩ đến hai người các cậu... Hắc hắc, cậu hiểu mà."
Lý Thanh Viễn đến gần mang trên mặt nụ cười xấu xa

muốn nói lại thôi. Mọi người cười ha ha.

"Cút!" Thạch Lỗi duỗi thẳng chân đạp cậu ta một cước.

"Vậy

cậu nói mau chuyện này là thế nào? Tớ vẫn thấy đủ loại người đẹp đều lừng lẫy

hy sinh dưới quần tây âu của Cố Mặc Hàm, ống quần cậu ta có bắn đạn, không mang

theo một đám mây nào, thật nhìn không ra cậu ta còn là một hạt giống si

tình."
Lý Thanh Viễn tránh cú quét chân của cậu đứng xa xa

nói.

"Áo

khoác của cậu ta không phải vẫn còn ở chỗ này sao? Nhất định sẽ quay lại, các

cậu chờ cậu ta quay lại rồi hỏi cậu ta đi."
Thạch Lỗi treo sự hứng thú cho mọi người.

Một đám đàn ông to lớn thảo luận hào hứng bừng bừng,

tinh thần bát quái một chút cũng không thể kém chút nào so với phụ nữ.

Lúc Cố Mặc Hàm đẩy cửa đi vào đã nhìn thấy những cặp

mắt lóe lên sự tò mò mãnh liệt. Anh bất đắc dĩ đưa tay xoa trán, ngồi xuống.

"Hàm

Tử, anh em chúng tôi từ xa đến thăm cậu, cậu có vấn đề gì, sao không nói cho

chúng tôi biết ?"
Mạc Sính Dã ngồi

ở bên cạnh anh nắm cả bờ vai anh thân thiết hỏi.

"Đúng

vậy đúng vậy, cái ‘thủ thân như ngọc’ kia là thế nào vậy?"
Lý Thanh Viễn nhảy qua hỏi.

Cố Mặc Hàm nghe thế thì ngẩng đầu nhìn Thạch Lỗi một

cái, cái nhìn kia hàm nghĩa rất phức tạp.

Thạch Lỗi lập tức đáp lại anh một ánh mắt "Không

phải là tớ nói không có quan hệ với tớ ".


Cố Mặc Hàm nghiêng đầu về bên trái, khẽ cười cười đến

mức Mạc Sính Dã rợn cả tóc gáy, chậm rãi mở miệng: "Nghe

nói, Mạc công tử mới mua một chiếc xe số lượng sản xuất có hạn? Chuyện như vậy

không biết Bộ trưởng Mạc đã biết chưa? Cậu nói, nếu bác ấy biết, cậu với chiếc

xe kia ai sẽ thảm hại hơn?"


Sau đó lại quay đầu sang Lý Thanh Viễn bên phải: "Còn

nữa nghe nói, tuần trước Lý thiếu gia xảy ra xung đột với người ta còn đem xe

người ta ra đập phá, chuyện như vậy Lý lão gia cũng không biết sao? Cậu nói,

nếu may mắn bác ấy biết được, cậu cùng chiếc xe kia có phải sẽ cùng một kết quả

không?"


Cố Mặc Hàm thong thả ung dung, không chút hoang mang

mở miệng.

Mạc Sính Dã và Lý Thanh Viễn trợn to hai mắt, giống

như thấy được toàn bộ chiếc xe bị nện trước mặt, hai người bọn họ cũng như

chiếc xe kia phá thành từng mảnh nhỏ.

Cố Mặc Hàm lại nhìn Doãn Đông Tuân ngồi đối diện anh

còn muốn mở miệng, Doãn Đông Tuân liền vội vàng giơ hai tay lên cắt đứt: "Tớ cái

gì đều không muốn biết, thật sự."


"Rất

tốt."
Cố Mặc Hàm hài lòng nở nụ cười.

"Dùng

bữa dùng bữa, uống rượu uống rượu."
Thạch

Lỗi sợ rằng tự chuốc lấy họa, liền nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Ăn uống no say, Doãn Đông Tuân đưa một điếu thuốc cho

Cố Mặc Hàm: "Thời

gian trước đây cụ ông bên nhà có tới tìm tớ, để cho tớ khuyên cậu trở về. Chú

Cố cũng đi tìm tớ, cũng ý tứ như vậy, cuộc tổng tuyển cử sẽ sớm bắt đầu, chỉ sợ

cải tổ lại một lần nữa, cậu nghĩ như thế nào ?"


Cố Mặc Hàm hút vài hơi thật sâu mới nói: "Tình

hình mấy nhà chúng ta cả cậu tớ đều rõ ràng, quân