pacman, rainbows, and roller s
Nhớ Mãi Không Quên

Nhớ Mãi Không Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324875

Bình chọn: 9.00/10/487 lượt.

là không có đầu óc."

Tần Vũ Dương thở phào nhẹ nhõm: "Em đây

không phải là sợ chị bị tình yêu làm choáng váng đầu óc sao? Mua thức ăn mà hai

vợ chồng cùng nhau đi, Lâm Duệ Trạch đã lớn như vậy, thế nào hai người bọn chị

vẫn như thể còn đang hẹn hò vậy."


Anh rể Lâm Vân cười cười không lên tiếng, tiếp tục đùa

với con trai, còn Tần Thanh Dương thì liếc cô một cái.

Tần Vũ Dương không ngừng cố gắng: "Biết

rõ bọn chị đang hạnh phúc với tình yêu, gia đình đầm ấm, lại còn ra sức như vậy

kích thích người cô đơn như em đây sao?"


Bà Tần từ phòng bếp đi ra nghe được câu này vỗ cái ót

Tần Vũ Dương một cái: "Sao

lại nói chuyện với chị gái và anh rể con như vậy chứ?"


Lâm Vân cười cười nói với mẹ vợ: "Mẹ,

không có chuyện gì, Vũ Dương đang nói đùa với chúng con thôi."


Bà Tần trừng mắt Tần Vũ Dương: "Con

còn dám nói, con đã lớn rồi, còn chưa tìm được bạn trai? Giới thiệu cho con một

người thì con trốn tránh đến người không thấy đâu, có phải con dự định ở giá cả

đời chứ?"


Tần Vũ Dương nắm lấy tay bà Tần: "Mẹ, mẹ

là mẹ ruột con, mẹ có thể đừng mỗi lần đều nói đề tài này được không?"
, lại hướng về phía phòng bếp la to: "Bố,

mau lên trông nom bà xã của bố này! Con vừa mới về thì bà đã nói con rồi, lần

sau con cũng không dám về đâu."


Ông Tần nghe được tiếng động thì cầm cái thìa canh đi

ra, cười hề hề nhìn con gái cùng bà xã một cái rồi đi vào lại.

Bà Tần lườm cô một cái rồi cũng bỏ đi.

Ăn xong cơm tối, Tần Vũ Dương cùng chị rửa chén ở

phòng bếp, hai chị em trò chuyện.

"Hôm

nay em có ngủ lại đây không?"


"Không

được, ngày mai còn phải đi làm, chỗ này cách công ty quá xa, em không lái xe,

rất bất tiện."


"Vậy

lát nữa cùng đi, bảo anh rể em chở em về trước."


"Không

cần, lại không thuận đường, để em gọi taxi là được. Thời gian không còn sớm,

Lâm Duệ Trạch phải ngủ sớm, bọn chị nhanh thủ thời gian về sớm đi."


Tần Thanh Dương không kiên trì nữa, một lát sau dè dặt

nói:"Bệnh

viện chị gần đây có đến một đồng nghiệp mới, trông rất được, người cũng không

tồi, chị giới thiệu hai ngươi làm quen nhé?"


Tần Vũ Dương lập tức cự tuyệt: "Thôi,

chị ngàn vạn đừng làm, em nhớ chị ở bên khoa phụ sản, người đàn ông kia cũng

không phải ở khoa phụ sản chứ, chị thấy em cùng một nam bác sĩ khoa phụ sản sẽ

hiểu nhau sao?"


"Anh

ta không phải cùng khoa chị!"


"Vậy

em cũng không cần, chị giữ lại cho người khác đi. Chị cũng đừng giống như mẹ

nữa, mỗi ngày muốn làm mai cho em, em chưa đến tuổi ế mà, nóng vội chuyện như

vậy làm gì chứ?"


Tần Thanh Dương tức giận liếc cô một cái: "Nếu em

không phải em gái chị, chị đã mặc kệ em rồi."


Tần Vũ Dương nở nụ cười ha ha vài tiếng, Tần Thanh

Dương cũng hết cách với cô.

Tần Vũ Dương ra khỏi nhà cha mẹ, còn chưa muốn về nhà,

nghĩ một lát mà mới vẫy một chiếc taxi lại.

Cố Mặc Hàm ra ngoài khảo sát tiến độ của công trình

gần đến giờ tan tầm mới về công ty, vẻ mặt mệt mỏi. Vừa mới vào cửa phòng làm

việc, bọn Thạch Lỗi liền vọt đến.

"Hàm

Tử, sao cậu tắt máy? Tớ tìm cậu cả ngày trời."
Thạch

Lỗi vô cùng lo lắng nói.

"Hết

pin."
Cố Mặc Hàm mệt mỏi ngồi xuống, từ trên bàn làm việc

lấy ra pin dự phòng để thay.

Sau khi chờ Thạch Lỗi đem chuyện phát sinh vào ngày

hôm nay nói cho Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm trầm tư một hồi lâu, cầm lấy chìa khóa

xe đứng dậy đi ra ngoài. Vừa đi vừa gọi điện cho Tần Vũ Dương.

"Xin

lỗi, số máy quí khách gọi đang khóa..."


Cố Mặc Hàm đến dưới nơi ở của Tần Vũ Dương, nhìn lên

cửa sổ không có ánh đèn, lại gọi điện thoại hỏi Lãnh Thanh Thu bình thường các

cô thường đi nơi nào.

Anh hạ cửa sổ xe xuống, vừa lái xe vừa hút thuốc. Anh

nhìn đèn đường bên ngoài dần dần tỏa ánh sáng, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng

không có biểu tình gì, ánh mắt u tối khó hiểu.

Triệu Tịch Vũ, loại thủ đoạn này cô cũng dùng, tôi

thật sự là xem trọng cô rồi!

Chuyện ngày hôm nay làm cho anh ý thức được, anh một

chút cũng không hiểu Tần Vũ Dương, ngay cả cô ấy đi đâu cũng cần hỏi người

khác. Có lẽ anh không thể đợi Tần Vũ Dương chấp nhận anh, anh cần lựa thời điểm

thích hợp để thu hẹp khoảng cách quan hệ của bọn họ.

Lúc Cố Mặc Hàm tìm được quán bar Tinh Hải, Tần Vũ

Dương đang ngồi ở trên quầy bar xem bartender đang pha chế rượu. Áo sơ mi

trắng, váy chữ A, tất chân màu da, giày cao gót màu đen, đầu ngón tay đốt một

điếu thuốc, tay kia lắc lư ly rượu, trang điểm tinh tế, ánh mắt mông lung, dưới

ánh đèn lờ mờ của quán bar trông rất quyến rũ xinh đẹp, hấp dẫn rất nhiều đàn

ông tiến đến làm quen, cuối cùng đều bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Vũ Dương đuổi

đi.

Cố Mặc Hàm ngồi xuống bên cạnh cô, cởi cái khoác len

màu đen ra, bởi vì hôm nay đi công trường cho nên ăn mặc thoải mái hơn, màu đen

mỏng hơi mở ra một mét tư, cổ áo sâu chữ V, lộ ra xương quai xanh tinh tế, hai

chân thon dài thẳng được bao bọc trong một quần tây bình thường. Ngũ quan đẹp

trai nổi bật, thâm thúy tà khí chính là đôi mắt hoa đào, mới vừa ngồi xuống, đã

làm