Polly po-cket
Nhớ Mãi Không Quên

Nhớ Mãi Không Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325724

Bình chọn: 9.00/10/572 lượt.

gì tiếp nhận! Dựa vào cái gì?"

Cố Mặc Hàm đột nhiên chuyển tay lái đem xe dừng ở ven

đường, ánh mắt sáng quắc hiểu rõ nhìn Tần Vũ Dương: "Vũ

Dương, anh biết lúc trước là lỗi của anh, trong lòng em tức giận, cho nên vô

luận em hiện tại như thế nào đối với anh, anh cũng sẽ không tức giận. Mấy năm

nay anh một mực hận chính mình, hận chính mình liền như vậy bỏ lỡ em. Anh chỉ

hi vọng em có thể cho anh một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội, đừng lừa gạt

bản thân, hãy đi theo tiếng lòng của mình. Hiện tại, em nói cho anh biết, em

còn có yêu anh hay không?"


Tần Vũ Dương nhìn Cố Mặc Hàm, ngoài xe thỉnh thoảng có

xe lao vùn vụt qua, đèn xe từ xa đến gần chiếu vào góc cạnh rõ ràng trên mặt

của Cố Mặc Hàm, vẻ mặt anh nghiêm túc cùng thâm tình, trong ánh mắt tràn đầy

mong đợi, thời gian từng giây từng phút trôi đi, trong lòng Tần Vũ Dương bình

phục lại, cô đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Cố Mặc Hàm bộ dáng lúc đó

của anh, thoáng một cái đều đã trôi qua nhiều năm như vậy, trong ánh mắt hơi

ướt át, từ từ mở miệng: "Cố

Mặc Hàm, em không biết, em không biết em là luyến tiếc anh, hay luyến tiếc thời

gian đó yêu anh. Em thật sự không biết."


Cố Mặc Hàm đưa tay vuốt ve tóc Tần Vũ Dương, vỗ về cô,

trong thanh âm mang theo sự mê hoặc: "Không sao, Vũ Dương, cho

dù em không hề yêu anh, anh cũng sẽ nỗ lực khiến em một lần nữa yêu anh. Trước

kia đều là em nỗ lực, lần này đến lượt anh nỗ lực, em chỉ cần ngoan ngoãn đợi

là tốt rồi. Cám ơn em nhiều năm như vậy vẫn đợi ở một chỗ, chỉ điểm này, anh đã

rất thỏa mãn rồi."




Sáng sớm trên buổi họp, ngoài Hà Văn Hiên thiếu gia họ

Hà đi làm ở bệnh viện không dự họp được, những người khác đều tham gia, Lý

Thanh Viễn nhìn má bên trái Cố Mặc Hàm hơi sưng, vuốt má trái của mình, giống

như bộ dạng rất đau: "Mạc

Mạc, cậu nói mặt của cậu ta là bị ai đánh vậy?"


Mạc Sính Dã híp mắt tản mát ra tin tức nguy hiểm: "Cậu

muôn đời bị ăn đập, mặc dù tớ không biết mặt của cậu ta như thế nào, nhưng mà

cậu còn gọi tớ như vậy, tớ có thể làm cho mặt của cậu giống với cậu ta hoặc là

so với cậu ta còn nghiêm trọng hơn."


Lý Thanh Viễn thoáng cái nhảy ra xa cậu ta.

Doãn Đông Tuân sờ lên cằm, vẻ mặt nghiên cứu tình

hình:"Hẳn

là một phụ nữ, đàn ông đánh nhau đều là dùng quả đấm, khi nào thì dùng tát tay

chứ, hơn nữa, loại chuyện đánh người mất mặt như vậy khẳng định chỉ có phụ nữ

làm được thôi."


Thạch Lỗi bày tỏ đồng ý: "Có đạo lý, vậy đó là

người nữ nhân nào ?"


Cố Mặc Hàm mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ: "Các

cậu đều rất rảnh nhỉ, vụ hợp tác mới còn chưa đủ các cậu bận rộn sao? Xã giao

tối hôm nay các cậu cùng đi được đấy !"


Lý Thanh Viễn lập tức phản đối: "Tớ

không đi! Biển hiệu lớn giống như tớ đây, lịch hẹn đã sớm xếp đầy rồi, tớ có

rất nhiều rất nhiều quán ăn đêm muốn đi, rất nhiều rất nhiều cô em cần ngắm,

còn có rất nhiều rất nhiều thức ăn ngon cần thưởng thức, còn có thời gian rảnh

đâu mà chơi đùa với những người kia chứ ?"


Bốn người đều là ánh mắt khinh thường, Cố Mặc Hàm nói

ngắn gọn: "Tớ

thấy, cái ngày cậu bị thái thượng hoàng tự mình tiếp kiến cũng không còn xa

đâu."


Lý Thanh Viễn vẻ mặt khẩn trương: "Tớ nói

cho các cậu biết, các cậu ngàn vạn đừng nói lung tung nha, nếu như tớ bị ông cụ

nhà tớ triệu kiến, khẳng định cũng kéo các cậu làm đệm lưng !"


Bốn người rất ăn ý "Cắt" một tiếng.

Thư ký gõ cửa đi vào: "Cố tổng, cô Triệu của

công ty T muốn gặp ngài, ngài có gặp hay không?"


Bốn người vừa nghe đến tên của Triệu Tịch Vũ đều đưa

ánh mắt hướng về Cố Mặc Hàm, tỏa ra những tia sáng bóng.

Cố Mặc Hàm xoa nhẹ trán, luôn trốn tránh không gặp cô

ta cũng không phải là biện pháp: "Bảo cô ta đến phòng tiếp

khách chờ tôi đi."


Lý Thanh Viễn hưng phấn: "Ôi, lát nữa Tần Vũ Dương

cũng tới đằng này bàn chuyện hợp tác nha, ba người các cậu có thể chạm

mặt."


Cố Mặc Hàm lãnh đạm quét mắt nhìn cậu ta một cái, cầm

lấy văn kiện đi ra khỏi phòng họp.

Khi Tần Vũ Dương lái xe ra cổng khu dân cư lại thấy

chiếc xe MiniBus màu trắng kia, đây đã là ngày thứ năm. Chiếc xe MiniBus cũng

từ từ khởi động, cự ly cũng cách không xa không gần với Tần Vũ Dương, Tần Vũ

Dương không biết có phải là mình đa tâm hay không, chẳng qua là cảm thấy loại

hiện tượng này rất kỳ lạ. Đến công ty, từ cửa sổ phòng làm việc nhìn xuống, cái

xe MiniBus kia cũng dừng lại ở dưới tòa nhà công ty. Liên tiếp vài ngày đều là

như vậy, Tần Vũ Dương mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện xấu phát sinh.

Có đôi khi, trực giác của bạn thường thường so với sự

thật còn chuẩn xác hơn.

**

Cố Mặc Hàm nhìn đồng hồ, sau đó đi vào phòng tiếp

khách, anh có một tiếng để giải quyết Triệu Tịch Vũ.

Triệu Tịch Vũ hôm nay mặc một áo len màu hồng phấn,

quần jean màu lam, áo lông màu trắng, mặt mộc không trang điểm, y hệt cách ăn mặc

của một học sinh, cô ta nghe được tiếng mở cửa quay đầu lại nhìn Cố Mặc Hàm,

cười sáng lạn, thanh thuần đáng yêu:"Học trưởng."

Cố Mặc Hàm nhìn cô ta, mặt không ch