
út thay đổi: "Cô
Triệu, xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì không?"
Triệu Tịch Vũ đi tới bên cạnh Cố Mặc Hàm: "Học
trưởng, em gọi điện thoại thường xuyên tìm không được anh, cho nên mới tới
đây."
Cố Mặc Hàm không muốn nói lời vô ích cùng cô, đi đến
ghế sa lon cách cô khá xa ngồi xuống: "Vào thẳng vấn đề đi, tìm
tôi có chuyện gì, nói cho rõ một lần, về sau tôi không hi vọng lúc nào cũng
nhìn thấy cô. Trước đó, tôi còn có mấy câu phải nói, đầu tiên, Phong Hoa không
muốn cùng công ty T có bất kỳ hợp tác nào; tiếp theo, giữa tôi và cô không có
bất kỳ việc riêng nào có thể thảo luận. Nếu như cô muốn nói đến quan hệ giữa
hai chúng ta, vậy cô cũng không cần mở miệng."
Triệu Tịch Vũ cắn chặt môi dưới: "Anh
thật chán ghét em như vậy sao? Anh trước kia không phải đối với em như vậy
..."
Cố Mặc Hàm nhìn về phía trước, khuôn mặt lạnh lùng,
giọng nói lãnh đạm: "Tôi
nói rồi, tôi và cô, cho tới bây giờ cũng không phát sinh cái gì, tôi vẫn coi cô
là học muội, những lời này tôi đã từng nói rất nhiều lần rồi. Tôi trước kia
không phải đối với cô như vậy, là bởi vì cô là một cô gái đơn thuần thiện lương,
hiện tại tôi đã không xác định được cô rốt cuộc là hạng người gì, việc làm của
cô bây giờ khiến cho tôi cảm thấy chán ghét. Hơn nữa, hiện tại tôi không muốn
cùng cô có bất kỳ quan hệ gì."
Triệu Tịch Vũ sắc mặt trắng bệch: "Học
trưởng, em sai rồi, em về sau nhất định sẽ thay đổi, anh cho em một cơ hội nữa
được không? Em thật sự thích anh."
Cố Mặc Hàm có chút vô lực, trong thanh âm lộ ra vẻ mệt
mỏi: "Triệu
Tịch Vũ, cô đừng có ép buộc nữa, tôi đã nói rồi, tôi đã có người trong lòng,
hơn nữa tôi có thể nói khẳng định với cô, tôi cả đời này chỉ biết yêu một mình
cô ấy."
Triệu Tịch Vũ thanh âm càng ngày càng cao: "Em
không phục! Dựa vào cái gì Tần Vũ Dương có thể làm cho anh khăng khăng một mực
như vậy, cô ta vẫn lui tới với đàn ông khác? Phụ nữ như cô ta thì có cái gì
tốt? Anh vì cái gì vẫn không nhìn thấy em chứ?"
Cố Mặc Hàm cảm thấy anh và Triệu Tịch Vũ căn bản là
không có tiếng nói chung, nói thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, anh nới lỏng
cổ áo một chút, đứng lên: "Ngại
quá, cô Triệu, nên nói tôi đều đã nói xong, tôi còn có việc, mời cô trở về
cho!"
Triệu Tịch Vũ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nếu
như, nếu như Tần Vũ Dương biến mất trên thế giới này, anh có thể là của em hay
không ..."
"Cô
nói cái gì?" Cố Mặc Hàm không nghe rõ ràng.
Triệu Tịch Vũ không trả lời anh, từ từ đi ra ngoài.
Khi Tần Vũ Dương mang theo tổ hạng mục đến Phong Hoa,
Triệu Tịch Vũ mới vừa rời đi. Câu hỏi đầu tiên Lý Thanh Viễn thấy cô chính là: "Sao cô
không đến sớm hơn nữa chứ?"
Tần Vũ Dương có một chút ngạc nhiên, nhìn đồng hồ đeo
tay một cái, không có đến muộn nha!
Thạch Lỗi cho Lý Thanh Viễn một quyền: "Chỉ
muốn cái đó thôi, cậu chỉ sợ thiên hạ không loạn thêm hả?" Sau đó rồi hướng Tần Vũ Dương nói: "Cô
đừng để ý đến cậu ta, đứa nhỏ này hôm nay ra cửa chưa uống thuốc."
Tần Vũ Dương nhìn lúc nào cũng cho rằng là bé trai
thụ, nhìn kỹ một chút, bộ dạng không tồi, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, da thịt
vô cùng mịn màng, làm cho bản thân cô là phụ nữ đây cũng ghen tị.
Sau khi chào hỏi đoàn người liền đi tới phòng họp, lúc
đi ngang qua phòng tiếp khách, thì Cố Mặc Hàm đang mở cửa từ bên trong đi ra,
thấy cô liền sững sờ: "Sao
em đến sớm như vậy?"
Tần Vũ Dương mở trừng hai mắt: là cô không có nắm chắc
tốt thời gian sao? Như thế nào một người ngại cô tới sớm, một người ngại cô tới
muộn?
Kỳ thật, hôm nay Tần Vũ Dương tới đây chủ yếu là cùng
Phong Hoa bàn bạc sửa lại một chút những chỗ bất đồng ý kiến giữa hai bên. Lý
Thanh Viễn nhìn bản phương án trong tay, vẻ mặt nghi hoặc, anh thấp giọng hỏi
Doãn Đông Tuân bên cạnh: "Này,
cậu có thấy cái phương án này phong cách cùng thủ pháp có điểm như xuất ra từ
tay nhóc Hàm hay không?"
Doãn Đông Tuân cười cười, không lên tiếng. Làm sao có
thể nhìn không ra được, mặc dù không phải là rất giống, nhưng toàn bộ ý tưởng
cùng kết cấu lại hoàn toàn là phong cách của Cố Mặc Hàm.
Cả bốn vị tổng của Phong Hoa rất ăn ý, ngầm hiểu lẫn
nhau.
Rất nhanh hơn hai giờ cũng qua, Tần Vũ Dương mang theo
đoàn người từ Phong Hoa rời đi. Trở lại tòa nhà công ty, Tần Vũ Dương để ý một
chút, cái xe MiniBus kia vẫn ở chỗ này.
Liễu Vận Ca thấy cô ngừng lại, theo tầm mắt của cô
nhìn sang, đột nhiên toàn thân chấn động.
Tần Vũ Dương phát hiện sự khác thường của cô: "Làm
sao vậy?"
Liễu Vận Ca nhìn cái xe MiniBus kia: "Chiếc
xe kia là của anh Hồng, chính là của tên thủ lĩnh côn đồ đêm hôm đó."
Tần Vũ Dương đã hiểu, đồng thời trong lòng nghi ngờ
càng lớn: "Cô
không phải đã đem tiền trả lại cho bọn họ sao? Như thế nào bọn họ vẫn
tới?"
Liễu Vận Ca cũng vẻ mặt phiền não: "Tôi
cũng không biết. Tần tổng, cô vẫn nên cẩn thận một chút."
Tần Vũ Dương gật đầu, trong lòng cũng rất không ổn.
Nhưng công việc bận rộn làm cho cô tạm thời đem chuyện này quê