
Câu nói kia vẫn ở bên tai, nhưng người
kia cũng đã không ở bên mình. Cố Mặc Hàm buồn ngủ bị bi thương thay thế, anh
không ngừng suy nghĩ, Tần Vũ Dương rốt cuộc là muốn cho anh đừng ngủ, hay là
muốn cho anh nhanh chóng giải thoát từ trong chuyện cũ đi ra để thấy rõ tình
cảm của anh đối với cô?
Anh từ từ mở mắt ra, mang theo sự mê mang mới vừa tỉnh
ngủ, nhìn lấy đôi bàn tay xinh xắn mảnh mai trong tay, trong lòng khẽ thở phào
nhẹ nhỏm. Tần Vũ Dương trong lòng lo lắng, không có có ý thức đến Cố Mặc Hàm
đang siết chặt tay của cô: "Có người đến, làm sao bây giờ?"
Cố Mặc Hàm ánh mắt dần dần thanh tỉnh, cũng dần dần
nhớ tới vừa rồi đang cùng Tần Vũ Dương chiến tranh lạnh. Anh nhìn Tần Vũ Dương,
trào phúng nói: "Em
vội cái gì? Suy nghĩ như thế lại không sợ người khác biết sao?"
Nói xong ngồi dậy xốc chăn để đứng lên, ở nửa người
phía dưới đơn giản chỉ quấn quanh cái khăn tắm, liền đi về phía phòng tắm, rất
nhanh đi ra đến mở cửa.
Tần Vũ Dương trong lòng lặng lẽ mắng câu: Cố Mặc Hàm,
đại gia anh!
Mới mở cửa, Lý Thanh Viễn liền vọt vào, trong miệng
phàn nàn: "Hàm
tử, cậu làm cái gì đó, thế nào nửa ngày mới mở cửa chứ? Sáng sớm hôm nay không
phải nói rất tốt ngày cùng bên kia mở hội nghị trực tuyến sao, chúng tớ đã đợi
cậu đến hai giờ cũng không thấy cậu xuất hiện, gọi điện thoại cậu cũng tắt điện
thoại, cậu bận rộn cái gì vậy?"
Cố Mặc Hàm từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước uống
một ngụm, trước sau như một không đếm xỉa tới trả lời: "Xã
giao tối hôm qua tớ uống nhiều quá, sáng sớm hôm nay không dậy nổi."
Hiệu quả cách âm của phòng rất tốt, Tần Vũ Dương ở
trong phòng ngủ nghe không rõ ràng lắm đối thoại trong phòng khách, đứng ngồi
không yên. Chỉ sợ có người sẽ xông vào.
Định luật Murphy nói, nếu như bạn lo lắng tình huống
nào đó xảy ra, như vậy nó nhất định sẽ xảy ra.
Lý Thanh Viễn lơ đãng chứng kiến sau lưng Cố Mặc Hàm
có từng đường vết trảo, trong ánh mắt toát ra ánh sáng màu xanh biếc, không có
ý tốt mở miệng: "Ai,
sau lưng cậu là thế nào vậy? Cậu sẽ không Kim Ốc Tàng Kiều đi? Tớ
phải đi xem." Vừa nói vừa đi
vào bên trong, động tác nhanh chóng, biểu lộ bề ngoài cậu ta đã chịu không nổi,
lòng bát quái.
Cảnh cửa phòng ngủ không hề có dấu hiệu bị mở ra, Tần
Vũ Dương nhìn Lý Thanh Viễn đột nhiên tiến vào, nghẹn họng nhìn trân trối,
không biết có nên hay không nên chào hỏi anh ta.
Lý Thanh Viễn thấy Tần Vũ Dương cũng há to miệng, vẻ
mặt giật mình. Cậu đã có chuẩn bị tốt trong phòng Cố Mặc Hàm có phụ nữ, nhưng
lúc nhìn đến người phụ nữ này là Tần Vũ Dương, cậu vẫn rất ngạc nhiên.
Trong quan niệm tình yêu của Lý Thanh Viễn, trong muôn
bụi hoa, muôn vàn bông hoa tranh giành đua nở, có nhiều bông hoa khác nhau,
hoặc quyến rũ, hoặc hồn nhiên, hoặc khôn khéo, hoặc thanh tú, giữa đàn ông và
phụ nữ, chỉ là nịnh nọt diễn trò, kỳ hạn duy trì tươi mới vừa qua, hợp rồi cũng
tan. Tan chính là tan, là sẽ không cùng một chỗ nữa. Cậu đối với Cố Mặc Hàm
cùng Tần Vũ Dương xa cách nhiều năm như vậy còn có thể đi một vòng lại đến với
nhau thì rất là ngạc nhiên.
Nhìn lại Tần Vũ Dương một thân rõ ràng không vừa với
cái áo choàng tắm, trên cổ trắng nõn có vết đỏ mập mờ, cùng cái khăn tắm được
quấn quanh mang theo vết trảo sau lưng Cố Mặc Hàm lại còn ở chung một phòng,
làm cho người ta lưu lại bao nhiêu không gian rộng để liên tưởng a!
Lý Thanh Viễn vẫn còn đang liên tưởng, liền nghe đến
sau lưng thanh âm lạnh lùng của Cố Mặc Hàm: "Xem đủ chưa?" Lý Thanh Viễn khẩn trương đóng kín cửa phòng ngủ, quay
đầu lại vẻ mặt chân chó [1'>: "Xem đủ rồi xem đủ rồi,
chuyện đó đâu là gì, nhóc Hàm, tớ trở về nói cho bọn họ một tiếng, cậu không
cần phải gấp đến công ty a, đừng nóng nảy, tớ đi trước, bye bye."Nói nhanh như gió một hồi rồi rời đi, cậu hiện tại
không thể chờ đợi được muốn đem tin tức này nói cho vài người khác.
_________________
[1'> Chân chó: cách nói chỉ kẻ
xu nịnh, không biết tốt xấu, gió chiều nào theo chiều ấy.
Lý Thanh Viễn đi rồi, Cố Mặc Hàm liền đi vào phòng
tắm, rất nhanh truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Tần Vũ Dương thấy Lý Thanh
Viễn mang theo sự phấn khích không thể đè nén giống như con thỏ nhảy lên đi ra
ngoài, cô dường như thấy danh dự của cô đang tan vỡ, vỡ ra khắp nơi.
Tần Vũ Dương nghĩ lấy năm năm kinh nghiệm của cô mò
mẫm lăn lộn ở trên thương trường ra hỏi thăm, hiện tại hành động sáng suốt nhất
chính là cố gắng lấy lòng Cố Mặc Hàm, nói không chừng anh sẽ vui vẻ có thể giúp
cô giải quyết vấn đề quần áo.
Lúc Cố Mặc Hàm đi ra liền chứng kiến Tần Vũ Dương nở
nụ cười đứng ở giữa phòng, toàn bộ rèm cửa sổ đã được kéo lên, ánh nắng xuyên
qua cửa sổ sát đất rải đầy cả căn phòng, còn Tần Vũ Dương thì đứng trong ánh
nắng, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, không mang theo chút son phấn nào,
Cố Mặc Hàm nhìn thấy thì điểm tức giận trong lòng đều tản đi, lại không kéo
xuống được mặt mũi, vẫn như trước mặt không chút thay đổi vừa lau tóc vừa đi
vào phòng thay quần áo, "Soạt" một tiếng kéo cửa phòng thay q