
ương lấy tay sờ nhẹ lên má
nó..
_ Xin lỗi, tôi làm cô đau rồi
_......- không nói j nó chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nhưu trả lời câu hỏi kủa Vương
_ Sao hôm wa cô đỡ cho Khương- Vương khó chịu hỏi nó
_ Vậy sao hôm wa anh lại đổ nước xuống chúng tôi- nó hỏi lại Vương
_....
Ngay cả bản thân Vương, Vương còn không bik tại sao lại làm như zậ thỳ làm sao trả lời câu hỏi của nó
_ Tôi có cái này cho cô…
Nói rồi Vương đưa cho nó vòng đeo tay, nhìn rất dễ thương
_ Coi như đây là lời xin lỗi của tôi..
_ Zậy tôi sẽ nhận nó..- nó mỉm cười định nhận lấy thì Vương jật tay lại
_ Nè, không phải anh định lấy lại đó chứ
_ Cô có phải con gái không thế, ít nhẩt phải để tôi đeo cho cô mơi
đúng.- nói rồi Vương cầm tay nó lên và đeo vòng trông nó dễ thương hơn
với cái vòng đeo tay. Có chút ngượng ngập, mặt nó đỏ hơn nhìn Vương
_ Ê, sao má cô đỏ thế, hôm wa là tôi nặng tay, tôi xin lỗi- Vương dùng tay sờ lên má nó
_ Tôi không sao…
_ Zậy được rồi, đi xuống ăn thôi tôi đói rồi…
_...
Nó im lặng không nói j rồi lặng lẽ đi phía sau Vương, trong lòng nó đang có một thứ cảm xúc rất lạ rất lạ, vùă vui, vừa hồi hộp, và có chút bình yên nữa…
_ Mà em hỏi chị nè- Ngân Trúc way đầu lại hỏi nó- Chị đã thích ai chưa?
_....? Nó không bik tl Ngân trúc thế nào- Thích là cảm jác ntn?- nó hỏi ngược lại Ngân Trúc
_ EM kũng không rõ nữa, nhưng em nghĩ đó chính là lúc tim chị đập rất
nhanh khi ở bên người đó, xung wanh chị lúc nào cũng ấm áp, và chị cần
người đó.
Bất jác Nó chợt nhớ lại lời NT nói , khuôn mặt nó nhăn lại suy nghĩ hồi lâu Lắc lắc chiếc vòng trên tay, nó cứ chăm chú nhìn vào đó mãi,
_ Dễ thương thật
Có jọng nói phía sau làm nó hơi jật mình theo wán tính nó vội dấu tay ra phía sau ngước mặt lên nhìn Ngân Trúc như muốn hỏi có chuyện j
_ Chị ơi…… cho em coi cái chị đang đeo đi.- NT nháy mắt zới nó
_ Cái này……. Không được đâu..- nó lắc đầu nói
_ Đồ keo kiệt…. mà thôi không nói với chị nữa, em về công ty có việc đêy….- NT vẫy tay chào nó
Không nói j nó cũng vẫy tay chào NT lại, nói j thỳ nói vừa học vừa wản
lý công ty, NT đúng là một thiên tài…… Nhìn xuống vòng tay nó mỉm cười
nhẹ nhàng rồi thong thả về lớp, hôm nay nó lại thấy trời đẹp hơn thường
ngày rồi…..
NT chú ý từng kử chỉ của nó, rồi cũng way đầu bỏ đi, khẽ nhếch môi lên
NT tính toán điều j đó rồi tiếp tục bước thẳng, gần ra đến cổng trường
thì bị một người tông phải, nếu hôm nay trời không đẹp thỳ tên đó chắc
sẽ bị NT băm thành cám rồi
_..........
Không xin lỗi, không chào hỏi, tên đụng Nt cứ bước đi như thể chưa từng
làm cái j zậy, bực mình, túm lấy cổ áo của Đan, NT way mặt lại hỏi
_ Anh không có miệng hả, sao ko bik xin lỗi
_ Tôi không thích..- Đan hờ hững nói
_ Đồ bất lịch sự nhà anh……..- Trán NT nhăn lại, trước h chưa có ai mà NT gặp ngang ngược như tên này, nếu không cho anh ta bài học chắc chắn anh ta kòn nghênh mặt hơn nữa, NT chỉ muốn lấy kái kim khâu lại cái miệng
hách dịch đó.
Bốp
_ Á…- Đan la lên
_ Từ sau đừng có mà ngang như cua như thế- NT nghênh mặt nói zới Đan,
một cú thúc vào bụng như zậy chắc cũng đủ làm cho Đan nhớ đời rồi, nhìn
Đan ngồi xuống ôm bụng, mỉm cười tự hào với mình NT bước đi không thèm
ngoái đầu lại…. dù sao kũng lỡ đánh rồi thỳ làm cho chót…..
_ Về công ty thôi- Nt nói với ông tài xể rồi phóng xe đi thẳng để Đan nằm lăn lộn ở đó
Tại sân bay
_ Lâu rồi không gặp cậu, sao lại về đây?
_ Mình muốn gặp một người nên về thôi.
_ Ai thế?
_ ……..- Nguyệt Anh mỉm cười thay cho câu trả lời.
5 năm rồi, 5 năm đó cũng đủ làm cho Nguyệt Anh thấm những cơn đau mà cô
đã trải, nỗi đau về thể xác, tinh thần, và bi jờ cô đứng nơi này để làm
một chuyện mà 5 năm wa cô chưa làm. Cô nhớ Khương…….. không khi nào cô
wên được Khương…. Bây jờ và sau này cũng sẽ thế.
_ Nguyệt Anh, cảm jác về đây thế nào?
Ngồi trên xe , NA bâng wơ nhìn ra ngoài rồi nói
_ Nhớ
Cô gái trên xe không nói j vì cô bik nỗi đau Nguyệt Anh đã chịu, nỗi đau mất đi người thân, nỗi đau về bệnh tim, và còn có cả nỗi đau bị người
mình thích làm ngơ nữa, chỉ từng ấy thôi, 5 năm wa ở Nhật cũng đủ làm NA trưởng thành đến mức nào……. Cô gai lặng lẽ way đầu ra chỗ khác, như
mong muốn đừng có chuyện j làm tổn thương đến NA nữa, như zậy cũng là wá đủ…….
RẦm- cánh cửa phòng học nó bị đá tung ra
Với hành động kiểu này, khỏi nhìn nó cũng bik là ai đã làm, ngạo nghễ
bước vào lớp nó, Vương đút tay vào túi wần, tai đeo headphone như thường lệ và dòng dạc bước lên bàn học dần dần tiến lại về phía nó.
Lắc đầu nhìn Vương, khuôn mặt nó vẫn bình thản làm bài như không có chuyện j xảy ra.
_ Woay… chiều nay đợi tôi ở công viên?- Vương ngồi xuống bàn nó nói
_ Mai mốt làm ơn đừng đi vào kiểu này nữa, anh làm người khác sợ rồi kìa……-
_ Đó là chuyện của tôi… cô đừng hỏi nhìu, 3h chiều nhớ đó.
Nói rồi Vương bỏ ra ngoài, bất chấp jám thị đang đứng nhìn Vương như muốn bốc khói…
_ Sao trên đời lại có người ngang ngược zậy?- Ánh khoanh tay nói
_ Vì cậu ta là người có ja thế, ai mà dám đụng?- Vy chống cằm nói
_ Bộ là người ja thế muốn làm j thì làm hả?- My chề môi nói