Như Một Cơn Gió Lạ

Như Một Cơn Gió Lạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322234

Bình chọn: 9.5.00/10/223 lượt.

- Ai đột nhập vào nhà ai trước?

Ly im lặng. Phải im thôi, người sai là cô ta chứ không phải chúng tôi.

- Đồ thần kinh! – Phương Anh bĩu môi và buông một câu rất tự nhiên

- Con kia! Mày nói ai thần kinh? – Ly gần như mất bình tĩnh và gào lên

- Tao nói mày! Sao không hả con ròi?

Ở phía bàn uống nước, người đàn ông đang trong giai đoạn làm quen Phương Anh trố mắt ngỡ ngàng trước khẩu khí của người mà có lẽ anh ta tưởng sẽ là vợ tương lai của mình. Tôi chắc chắn nếu cứ để thế này sẽ lại có chiến tranh như hôm trước. Định ra kéo Phương Anh vào phòng thì Ly đã kịp đưa tay tát Phương Anh một cái. Nhanh đến nỗi em gái tôi không đỡ kịp và ngã ập xuống sàn nhà. Người khách lạ kia đang ngồi cũng phải bật dậy đỡ Phương Anh. Nhưng không cần, nhanh như chớp, Phương Anh vụt dậy và đạp Ly bắn vào góc nhà, nơi kê tủ đựng giầy. Tôi vội chạy ra đỡ Ly dậy vì biết cô ấy đau. Giầy dép trên kệ tủ cứ thế rơi bụp bụp xuống mặt Ly. Ở giữa nhà, Nguyên và người khách giữ Phương Anh bình tĩnh.

- Con điên, mày nghĩ mày là ai mà tát tao? Đồ tâm thần!

- Mày câm mồm đi, tao đến đây không phải gây sự với mày, mày chõ mõm vào làm gì?

- Im đi! – Nguyên quát lớn. Nhưng Ly vẫn quyết liệt phản kháng:

- Mày câm đi thì đúng hơn, cái con tay sai động vật!

- Tay sai con mẹ mày ấy! – Phương Anh gào đáp trả rồi đẩy người đàn ông kia ra và nhào tới phía Ly

Hai người con gái, một là người yêu cũ, một là em gái tôi, lại bắt đầu ẩu đả. Lý do thì tôi không thể hiểu được ngọn nguồn từ đâu ra. Vì Nô Đen ư? Hay đơn giản chỉ là vì những nhỏ nhen ích kỷ và tâm lý trả thù? Nguyên nhìn tôi bất lực. Em đi thẳng vào nhà vệ sinh và đóng cửa lại. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng nước xả mạnh. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy những tia thất vọng và thái độ buông xuôi từ Nguyên.

- Làm thế nào bây giờ Nhật? – Người đàn ông bạn Phương Anh hỏi tôi với vẻ hoang mang hết sức. Hình như anh ta chưa bao giờ chứng kiến những cảnh tương tự như thế này

- Cũng… không biết!

Đêm nay thế nào cũng phải ngồi bôi thuốc cho cái của nợ kia.

- Con điên, tao sẽ đánh cho mày què chân và không bao giờ lết đến đây làm phiền anh tao được.

Nói xong Phương Anh giật tan ngăn kéo gỗ của tủ bếp gần đó và đập lia lịa vào phần dưới cơ thể Ly. Tôi gần như ngất khi nhìn thấy em gái mình bẻ cái kệ tủ một cách phi thường như vậy. Tôi với người đàn ông đứng bên cạnh hợp sức lại chưa chắc đã bẻ được nó. Cần phải ngăn Phương Anh lại trước khi em giết chết Ly. Nhưng cứ tiến đến gần là lại bị cánh tủ theo đà tay Phương Anh đập vào người. Em tôi vẫn ra sức đánh và Ly thì cứ ra sức chửi và chống trả.

- Gọi cảnh sát đi anh Nhật! – Nguyên mở cửa nhà vệ sinh và nói với tôi.

- Đúng đấy! Gọi cảnh sát đi Nhật – Câu đầu tiên khiến tôi có cảm tình hơn với anh chàng bạn của Nguyên. Tôi quay sang hỏi:

- À tôi quên mất, cậu tên gì nhỉ?

- À,… Phương!

- Phương á?

- Ừ. Có chuyện gì à Nhật?

- Hai người! Lúc này không phải là lúc làm quen!

Nguyên giục tôi lần nữa, Phương cũng rút điện thoại ra định gọi cảnh sát. Tôi ngăn lại. Gọi cảnh sát thì không hay lắm, toàn người nhà cả. Hơn nữa mẹ tôi biết thì lại đau đầu.

- Cậu làm gì thế? Nhanh không Phương Anh bị đánh lại thì sao?

Phương lo cho Phương Anh? Tôi chợt thấy vui lạ. Cảm tình với chàng trai này lại nhiều hơn khi thấy anh ta thực lòng quan tâm đến em gái mình, chỉ là cư xử hơi ngố chút thôi. Cuối cùng thì không ai chịu gọi cảnh sát. Nguyên thấy Ly bắt đầu tìm đồ đánh lại Phương Anh, em vội chạy vào nhà vệ sinh, xả đầy một xô nước. Xong xuôi em bê ra, dùng hết sức tạt mạnh vào hai con sư tử đang cào xé nhau. Phương Anh và Ly bị nước tạt thẳng vào mặt. Em tôi buông tay thả tấm gỗ ra để dụi mắt. Anh chàng Phương bắt ngay lúc đó lao đến lôi Phương Anh ra góc nhà và đứng ngăn không cho Ly tiến tới. Tôi đỡ Ly dậy xem những vết đánh có quan trọng không. Ly cứ ngả oặt vào người tôi không đứng dậy được.

- Em sẽ kiện, em sẽ kiện!

Tôi không muốn trả lời, đỡ Ly, nhưng Ly không thể đứng vững mà vẫn cứ ngả người ngã vào tay tôi. Phương Anh vuốt lại tóc, giật sợi dây buộc rèm cửa, vén tóc buộc gọn lên rồi lại gây sự:

- Anh bỏ con quạ đó ra cho em, em xem nó còn đứng được không.

- Con thần kinh, rồi tao sẽ kiện mày. Tao sẽ kiện!

- Ờ kiện đi con điên. Chúc mày may mắn!

Nguyên với lấy hộp thuốc lại gần Ly, nhưng Ly gạt ra:

- Tránh xa tao ra, đồ hôi hám!

Thấy vậy Phương Anh giật hộp thuốc ném thẳng vào mặt Ly. Thuốc, đồ sơ cứu, bông băng trong hộp bị bật nắp tung ra hết ngoài.

- Đó! Nếu mày thích thì có thể nhặt thuốc mang về dùng, tao cho mày đó!

- Mày…

- Đây, bố thí luôn cho mày hộp xịt miệng, đem về chữa cái mồm thối của mày!

Phương Anh lục túi xách rồi quẳng lọ xịt miệng hương bạc hà cho Ly thật. Ly không nói được gì. Phần thì do ức đến nghẹn cổ, phần thì do chân bị đánh đau quá không đứng nổi. Tôi quát Phương Anh:

- Em thôi đi!

- Em không thôi! Anh đuổi nó ra khỏi nhà cho em!

- Thôi mà Phương Anh! – Phương nhỏ nhẹ can ngăn

- Còn anh nữa, tránh ra!

Phương bị đẩy ra, bất ngờ Ly hất tay tôi ra rồi lao tới, cầm tóc Phương Anh đập mạnh vào tường. Em tôi hét lên v


Polaroid