
ào đây? Thật khủng khiếp. Tôi quăng chiếc hộp đi, nhưng chẳng hiểu sao nó cứ dính chặt lấy bàn tay tôi. Nhớp nháp. Những tròng mắt bên trong chiếc hộp nhựa trong suốt như nhìn xoáy tâm can tôi, như hàng vạn mũi tên đâm xuyên vào cơ thể. Phải làm gì thôi. Phải làm gì? Hình như có lửa cháy. Nóng quá!
…
- Anh Nhật!
- Nguyên!
- Anh tỉnh rồi à? Anh mệt không?
Tôi ngó nhìn xung quanh. Vẫn là căn phòng tràn ngập nắng mà mẹ mèo Bum đang nằm ôm hai đứa con. Chỉ là tôi vừa trải qua một cơn ác mộng thôi.
- Anh thả tay em ra đi!
Tôi giật mình nhìn về phía tay mình. Ngủ say như vậy mà vẫn nắm chặt lấy tay Nguyên. Mặt tôi nóng ran, miệng ấm úng:
- Anh xin lỗi!
Ngồi bên Nguyên, Vy Đoan cứ khúc khích cười.
- Xin lỗi chi mà xin lỗi! Đứng dậy đi về cho Đoan còn làm việc.
- Không dậy được! – Tôi giở trò ăn vạ
- Không dậy được hả?
Nguyên vớ cái chổi lau nhà gần đó rồi chọc chọc cán vào bụng tôi làm tôi ngồi phắt dậy vì nhột. Không biết là mấy giờ, nhưng ngoài sân mặt trời đã đứng bóng và bụng tôi bắt đầu kêu ọc ọc.
- Trời, bụng anh như con ếch ộp ấy!
- Đói!
- Thì đi về! Chứ ở đây chỉ có cứt mèo thôi anh ăn không?
Nguyên nắm tay tôi dắt ra phía cửa trong khi Vy Đoan bò lăn ra sàn vì không nhịn được cười. Trông tôi lúc ấy chắc giống thằng hề lắm. Chạy xuống phòng khách. Cả lũ cún và mèo ùa đến quấn chân tôi. Con nào con nấy mắt đều lấp lánh màu yêu thương. Chúng nó tiễn tôi ra đến tận sân và dõi theo cho đến khi bóng tôi và Nguyên đi khuất ngõ.
Hôm nay Nguyên là người lái xe. Bởi Nguyên sợ tôi ngất giữa đường. Tôi cũng không phải kháng vì đầu tôi vẫn hơi choáng. Ngồi đằng sau, thi thoảng người qua đường phải ngoảnh lại nhìn cái cảnh ngược đời là một thằng đàn ông ngồi thu lu sau xe đàn bà con gái, cũng hơi ngượng. Đang định bảo Nguyên dừng xe để đổi người lái thì Nguyên đột nhiên phanh kít lại. Miệng tôi đập thẳng vào mũ bảo hiểm của Nguyên đau điếng. Chạm tay lên môi, đã kịp thấy môi trên sưng vếu lên.
- Em làm cái gì vậy? Anh vỡ mồm rồi đây này!
Không trả lời, cũng chẳng kịp gạt chân chống xe, Nguyên nhảy phắt lên vỉa hè. Tôi hẫng chân tay không kịp giữ thăng bằng nên cả người và xe đổ kềnh ra đường. Bao nhiêu người qua lại nhìn tôi… cười! Không cười mới lạ. Đang đi yên lành tự dưng người lái dừng lại nhảy khỏi xe như siêu nhân, để người ngồi sau ôm xe ngã lăn ngã lóc. Đứng dậy dựng xe, khuỷu tay và đầu gối tôi đều bị xước. Quay quanh tìm Nguyên, thấy Nguyên lò dò trên vỉa hè, người khum khum đi theo một cái gì đó nhỏ nhỏ, rồi tự nhiên em phi ra trước, tay chụp xuống đất, ngồi thụp xuống nhìn vào tay, cười!
- Xong chưa? – Tôi gọi to
- Xong gì?
- Ra đi còn đi về!
- Chưa xong!
- Đồ điêng!
Tôi đứng dạng chân, chống tay quát. Nguyên chạy về phía tôi, chìa tay về phía tôi, hé ra cho tôi xem. Vì trời đang nắng, tôi chỉ nhìn thấy trong đó một vậy gì đó lông mịn mịn, người tròn tròn, bé tí tẹo như con chuột.
- Cái gì đấy?
- Anh không nhìn ra hả?
- Không!
- Thui chở em đi về đi em cho xem.
- Cái gì mà tím ngắt vậy?
- Đã bảo về mà!
Tôi nổ máy rồi đi. Đầu cứ tưởng tượng rồi đoán xem Nguyên vừa bắt được con gì. Tròn xoe, lông tím, bé đến mức nằm gọn trong lòng bàn tay. Ngồi sau, Nguyên lúc lúc lại cười. Mỗi khi cứu được một con vật nào đó, em lại “dở người” như thế đấy.
Về đến chung cư, cất xe rồi đi lên nhà, tôi cứ ngó vào tay Nguyên xem nó là con gì. Nguyên nghịch ngợm giấu không cho tôi nhìn. Tò mò quá. Chỉ muốn nhanh vào nhà mà móc nó trong tay Nguyên ra xem cho rõ. Vê đến cửa, cái cảnh tượng trước của làm tôi hốt hoảng, Phương Anh ngồi bệt dưới đất, đầu dựa vào tường, há mồm ngủ. Lúc đầu tưởng con bé ngất. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng ngáy mới thở phào. Tôi chọc chọc vào vai gọi con bé dậy.
- Anh Nhật!!!!!!
Cái giọng choe chóe của Phương Anh… Chưa kịp định thần, Phương Anh đã nhảy bổ vào người tôi khóc lóc ầm ỹ. Tay con bé vung loạn xạ chạm vào những vết thương còn mới của tôi.
- Anh đi đâu sao bây giờ anh mới về? Hả hả? Anh đi đâu?
- Em có tránh ra không thì bảo?
Do đau quá nên tôi đẩy mạnh Phương Anh về phía trước. Con bé nhìn tôi ngỡ ngàng rồi… gào lên khóc! Biết ngay mà. Không thể hiểu nổi. Con gái con đứa 20 tuổi đầu mà đụng một tí là ngoạc mồm ra ăn vạ được. Thế này mà mẹ tôi nghĩ gì mà định lấy chồng cho nó.
- Em bị làm sao thế?
- Sao anh cũng đối xử với em như vậy? Anh có biết vì mẹ hay quát mắng em nên em mới phải đến đây không?
- Thế làm sao?
- Mẹ dẫn em ra mắt một lão giám đốc bụng to như bụng lợn, trán thì thấp tì tì, mắt thì như mắt lươn, môi thì thâm. Nhìn cái mặt thôi mà em đã không muốn ăn thịt trâu rồi. Hu hu
- Em có thôi cái thói ngoa ngoắt ấy đi không? Dẹp ra để anh đóng cửa.
- Đừng ăn thịt trâu nha Phương Anh, ăn chay tốt cho cơ thể, sống lành mạnh không sát sinh! Hi hi… – Nguyên nói đế thêm được một câu rồi vào nhà ngay sau tôi
Thấy không được ủng hộ, ngay lập tức Phương Anh lau nước mắt, ráo hoảnh, quay sang hỏi Nguyên:
- Chị với anh vừa đi đâu về? Chị có cái gì đấy cho em xem với?
Mở cửa, tôi chạy ngay ra bàn uống nước. Phương Anh vẫn rối rít hỏi con vật trong ta