Những Tháng Năm Hổ Phách

Những Tháng Năm Hổ Phách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323382

Bình chọn: 7.5.00/10/338 lượt.

Đúng là giống tâm thần lên cơn, dọa người ta sợ muốn chết!

Nghĩ đến cảnh “nổi điên” của Tần Chiêu Chiêu, Lâm Sâm ngẫm đi nghĩ lại rồi không dám gọi cô lấy đồ uống nữa, chả dại gì chọc vào cô ả này. Cũng không hiểu sao chẳng thấy Tần Chiêu Chiêu phục vụ ở bàn này nữa, tìm cả phòng tiệc cũng không thấy bóng dáng cô.

Bữa tiệc trôi qua quá nửa, Lâm Sâm ra ngoài đi vệ sinh, chợt thấy cô đang đứng trước cửa phòng ăn riêng nhỏ to trò chuyện với một nhân viên khác, mặt mày tươi rói khác hẳn với vẻ đơ ra như khúc gỗ của cô nữ sinh trầm mặc không lời trên lớp. Cậu ta không kìm được liếc nhìn cô thêm một cái, không thể không thừa nhận giờ cô xinh xắn hơn trước kia rất nhiều, tựa như một bông hoa nhựa hóa thành hoa tươi trong vườn, tỏa hương dịu dàng.

Có điều, thế này vẫn thua xa Lăng Minh Mẫn… Lâm Sâm cảm thấy chính mình đã ngắm bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp rồi, thấy có gì đó không đúng liền thu lại ánh mắt, thẳng tiến tới WC.

Khai giảng lớp mười một cũng chính là lúc phân ban theo ngành học, Tần Chiêu Chiêu học lớp Xã hội 3, gặp được kha khá bạn cùng lớp cũ như Cung Tâm Khiết, Diệp Thanh hay Lâm Sâm.

Ngày phân ban, mọi người đều hăng hái tìm kiếm những gương mặt quen thuộc trong lớp. Lúc Lâm Sâm thấy Diệp Thanh thì mừng rỡ không để đâu hết, nhanh chóng tiếp cận, lôi kéo làm thân. “Diệp thanh, cậu cũng học lớp này à? Chúng ta thật có duyên nhỉ?”

Diệp Thanh nhếch môi cười. “Xê ra xê ra, ai thèm có duyên với cậu!”

Chỉ riêng Tần Chiêu Chiêu là không mắt trước mắt sau ngó quanh phòng học. Cô không có quan tâm đặc biệt tới ai trong lớp, không còn Kiều Mục thì học lớp nào với cô cũng giống nhau. Lớp 10.2 ngày trước cô không có bạn bè thân thiết, với mọi người đều lãnh đạm, thản nhiên. Tuy vậy, trong lòng cũng cảm thấy chút mất mát khi không được học cùng Lăng Minh Mẫn nữa, từ giờ không còn được nghe tin tức của Kiều Mục nữa.

Các nam sinh trong lớp mới lại hò nhau bầu hoa khôi mới, không còn Lăng Minh Mẫn, vinh dự này giờ chuyển sang Diệp Thanh. Diệp Thanh trắng trẻo, duyên dáng, mặt mày thanh tú; khi cười hai má lộ hai lúm đồng tiền tròn xoe rất xinh nên con trai rất thích chọc cô cười. Lâm Sâm là tích cực nhất, cứ rảnh rỗi lại tìm tới kể chuyện cười cho cô nghe để đổi lại nụ cười duyên dáng của người đẹp. Ý của Lâm Sâm với Diệp Thanh từ lâu đã rõ ràng kiểu “lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường ai cũng biết”.

Lớp mười một, những rối loạn ngày một lớn của tuổi dậy thì kéo xu thế nam nữ sinh yêu sớm lên cao, bừng bừng như lửa đỏ cháy lan đồng cỏ. Dù nhà trường ngàn lần không muốn học sinh sa vào lửa yêu đương nhưng trăm kế vạn kế cũng không sao “dập lửa” được. Con gái làm gì có ai không nhung nhớ, tơ tưởng chuyện yêu đương? Con trai có ai không mong chung tình? Lớp nào cũng có học sinh yêu sớm, cơ hồ mỗi nam nữ sinh đều thầm thích một người nào đó, chỉ khác là có nói ra hay không mà thôi.

Mà thích ngày đó đa số chỉ gắn kèm với chữ “sắc” – “Sắc” này ý chỉ nhan sắc. Nói chung, nam nữ sinh càng xinh đẹp càng được nhiều người khác giới thích. Cũng chẳng trách được, lòng người có ai không “háo sắc”, những người có dung mạo xinh đẹp đương nhiên sẽ được hoan nghênh hơn. Đám con trai lại càng “háo sắc”, bọn họ chủ yếu theo đuổi những nữ sinh xinh đẹp, những cô gái nhan sắc tầm thường rất khó được họ ưu ái. Nữ sinh thì khác, ngoài những nam sinh có diện mạo đẹp đẽ, nữ sinh còn để ý những nam sinh có thành tích học tập tốt hoặc những người không đẹp trai lắm nhưng thành tích thể dục thể thao “khủng”.

Nam nữ sinh cùng lúc xuân tâm phơi phới khiến lớp học cũng được phen náo nhiệt. Người này đi cùng người kia đẹp đôi, người này nói chuyện với người khác… rất nhanh sau đó đã lại có thêm một cặp mới. Muốn xem hai người có phải một đôi không, chỉ cần lựa dịp chờ giờ ăn hay giờ tự học, liếc mắt tự hiểu. Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tự học đúng là một đôi đang yêu không chệch đi đâu được.

Con cái yêu sớm càng lúc càng nhiều, trở thành nỗi lo khôn nguôi của các bậc phụ huynh. Lúc Tần Chiêu Chiêu chuẩn bị chuyển vào ký túc xá của trường đã bị mẹ nghiêm túc giáo huấn cho một bài về tác hại của yêu sớm, còn dặn đi dặn lại: “Con bây giờ còn là học sinh, nhiệm vụ quan trọng nhất là học hành, tuyệt đối không được sa đà yêu đương nghe không? Sẽ ảnh hưởng tới chuyện học tập!”

Tần Chiêu Chiêu đỏ mặt vỗ về mẹ: “Mẹ an tâm, con sẽ không yêu đương gì đâu.”

Cô sẽ tuyệt đối không yêu đương ai, chỉ âm thầm thương nhớ Kiều Mục ở Thượng Hải mà thôi. Thứ tình yêu say đắm không thể để người khác biết này không những không làm ảnh hưởng tới kết quả học tập của cô mà ngược lại, đó luôn là động lực cổ vũ cô nỗ lực. Cô nhất định phải thi đại học, nhất định phải tới Thượng Hải, phải tới Thượng Hải để gặp được Kiều Mục mà cô vẫn âm thầm nhớ thương.

Nhà trường yêu cầu học sinh lớp mười một tham gia lớp tự học khuya nên không lâu sau ngày khai giảng, Tần Chiêu Chiêu xin vào trọ trong ký túc xá trường. Ban đầu, cô không muốn ở ký túc xá vì thêm việc ắt thêm tiền, sinh thêm một khoản chi phí ngoài ý muốn. Vốn định ngày ngày học xong sẽ đạp xe về nhà nhưng nhà


Insane