80s toys - Atari. I still have
Những Tháng Năm Hổ Phách

Những Tháng Năm Hổ Phách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323393

Bình chọn: 7.5.00/10/339 lượt.

cô ở tận khu ngoại thành phía đông, đường sá xa xôi hẻo lánh, đến đèn đường cũng không có, con gái một mình đạp xe đường xa giữa đêm tối như vậy thật nguy hiểm. Ban đầu, ba cô ngày ngày tới đón cô về, nhưng được một thời gian, xưởng ba làm có thêm ca đêm, ông không đi đón cô sau giờ học muộn được nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, an toàn vẫn trên hết, tốt nhất là bỏ tiền mua lấy hai chữ bình an. Tần Chiêu Chiêu đi làm hè được sáu trăm tiền lương, mẹ cho thêm hai trăm nữa để đóng học phí và ăn ở.

Ký túc trường điều kiện rất bình thường, tám người một phòng, trái phải bốn chiếc giường tầng, trước sau hai chiếc quạt trần. Mỗi tầng dùng chung một nhà vệ sinh và một phòng chứa nước, tắm rửa thì tới nhà tắm của trường – một đồng một lần, cơm ba bữa trong nhà ăn trường. Tần mẹ đặt tiêu chuẩn một ngày mười đồng, một tuần cho cô năm chục đồng tiền sinh hoạt. Cô cảm thấy trọ ở trường tiêu pha đắt đỏ thật xót ruột nên ngày ngày ăn cơm thường chỉ chọn rau xanh, khống chế tiền ăn cả ngày năm đồng, tiết kiệm tối đa.

Bởi vì thường xuyên phải ăn cơm rau đạm bạc nên mỗi lần đi ăn, Tần Chiêu Chiêu luôn cố ý đi muộn một chút, mọi người bắt đầu ăn rồi cô mới đi. Khi đó bao nhiêu thức ăn ngon đều hết rồi, cô có phải mua rau không thì cũng không ngại ngùng lắm. Hơn nữa, mọi người ăn xong đều đi hết, tránh được việc bạn bè quen biết bỗng nhiên đi qua thấy cô ăn cơm với toàn rau rẻ tiền.

Kỳ thực trong lớp, những người toàn ăn rau không chỉ có mình cô. Diệp Thanh cũng thường xuyên ăn rau, cô thích những món rau dưa, đậu đỗ linh tinh; có những lần mua hoa lơ nướng thịt hay sườn hầm khoai tây cô đều nhặt sườn, thịt bỏ đi. “Mình không ăn thịt với sườn.”

Cùng ăn cơm rau nhưng Diệp Thanh có thể thản nhiên cùng ăn với các bạn còn Tần Chiêu Chiêu chỉ có thể trốn vào một góc. Phải biết rằng, một người có thể ăn cơm thịt nhưng lại thích ăn rau và một người không đủ tiền mua thịt chỉ có thể ăn rau là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Đã nếm qua biết bao sơn hào hải vị ở nhà hàng, tới giờ phải ăn những món nhạt nhẽo, vô vị trong nhà ăn trường thật khó chịu, thế mới có câu: “Nghèo được ăn ngon thì dễ, xa hoa quen rồi không chịu nổi nghèo túng”. Tần Chiêu Chiêu vất vả lắm mới điều chỉnh được dạ dày mình về trạng thái cái gì cũng có thể ăn, không soi xét xem phải ăn gì. Có những khi thật sự không thể chịu nổi cách nấu nướng nhạt nhẽo, cô phải cắn răng mua thêm thịt kho tàu là món rẻ nhất trong số đồ ăn mặn rồi đỏ mặt xin thêm một ít nước thịt để trộn vào cơm.

Tắm rửa Tần Chiêu Chiêu cũng không tới nhà tắm của trường, trời mới vào thu vẫn còn khá ấm, cô liền xách một phích nước nóng vào nhà vệ sinh tắm. Mỗi phòng vệ sinh đều có cửa che tới trên thắt lưng, miễn cưỡng che được tầm mắt bên ngoài.

Con gái trong ký túc xá không chỉ mình cô tắm trong nhà vệ sinh, một số nữ sinh muốn tiết kiệm tiền cũng không tới nhà tắm của trường mà chỉ vào nhà vệ sinh xoay xở liệu cơm gắp mắm tắm rửa qua một chút. Tới nhà tắm của trường mỗi lần chỉ mất một đồng, nhưng ngày nào cũng một đồng, lâu lâu tích tiểu thành đại cũng thật sự tốn kém.

Nữ sinh tắm rửa trong nhà vệ sinh còn nam sinh tùy tiện hơn, thường tắm luôn trong phòng chứa nước, cũng không phải vì tiết kiệm gì mà chỉ vì tiện, ngại chạy tới tận phòng tắm của trường. Họ chỉ xách theo một cái chậu rửa mặt tắm nước lạnh, cởi sạch trơn quần áo, xát xà phòng, cọ rửa qua loa rồi giội nước ào ào một lúc coi như xong. Có những lúc mấy nam sinh cùng tắm chung, đùa giỡn hắt nước tung tóe; một đám “trần trụi không vướng bận” nháo lên trong phòng chứa nước, đôi khi còn cứ thế chạy ra hành lang.

Ký túc xá của nam nữ sinh trong trường trung học thực nghiệm cấm học sinh khác giới, nữ sinh không được vào ký túc xá nam nên bọn con trai an tâm cởi sạch quần áo. Có lần, một đám bị giáo viên quản lý ký túc xá bắt gặp, bị kiểm điểm một trận, sau đó nhà trường đề thêm một quy định mới: Nam sinh tắm rửa trong phòng chứa nước nhất định phải mặc đồ lót.

Sau khi chuyển vào ký túc xá, mỗi tuần Tần Chiêu Chiêu về nhà một lần: chiều thứ Sáu về, chiều Chủ nhật lại lên trường tham gia tiết tự học. Thời gian gặp Đàm Hiểu Yến không có nhiều nên hai người bắt đầu thư từ qua lại, vẫn theo nếp cũ, thân mật đến mức không chuyện gì không kể cho nhau nghe.

Tần Chiêu Chiêu kể cho Hiểu Yến nghe những chuyện linh tinh vụn vặt khi ở ký túc xá còn thư của Hiểu Yến chứa rất nhiều điều thú vị. Cô kể gần đây có một nam sinh trường ngoài theo đuổi mình ác liệt như thế nào. Đó là một nam sinh rất cao, rất bạo, đánh lộn nổi tiếng ở mấy trường trung học nghề. Cô vẫn một mực xa cách nhưng nam sinh kia vẫn nhiệt tình đeo bám, còn nói không thành bạn gái thì làm em gái cũng được. Trong thư cô còn viết: “Mình sẽ nhận Cao Dương làm anh trai, Chiêu Chiêu, sau này nếu trong trường còn ai bắt nạt cậu, cứ bảo với mình, mình sẽ nhờ anh ta trút giận giúp cậu.”

Tần Chiêu Chiêu cô văn quả lậu, kiến thức eo hẹp chưa từng nghe qua cái tên Cao Dương này. Có điều, trường nào cũng có một nhóm học sinh tuổi trẻ khí thịnh, động chút là gây sự đánh nhau, có khi chỉ một câu: “Ôn