
chút tỉnh táo ít ỏi của mình, tay miết đi trên bảng mã số. Cuối cùng cánh cửa cũng từ từ mở ra. Vũ nhào vào phòng như sắp
ngã. Anh ấn nút khóa trong và ngồi vật ra sàn, tựa lưng vào tường gỗ.
Ram ráp như cảm nhận cả những thớ gỗ đã nhẵn thín. Vết xước của gỗ hay
của chính trái tim anh? Vũ không buồn nghĩ nữa. Chiếc ví rơi ra khỏi
túi, vô tình mở toang.Mẹ! Tim Vũ nghẹn lại, không buồn đập. Như hàng
trăm miếng kim loạn vỡ vụn đâm vào tim, chỗ nào cũng đầy thương sẹo. Anh nhìn mẹ anh trong tấm ảnh, cười tươi và rạng rỡ lắm. Vì mẹ biết con
trai sẽ tra thù cho mẹ, mẹ biết con sẽ không để cho người đàn bà đó được sống yên ổn và nhất định tất cả sẽ phải trả giá. Con đã ấp ủ mối hận
này suốt bao nhiêu năm qua. Con đã từ bỏ tất cả để về nước, để chứng
minh cho ba thấy không ai có thể được toại nguyện bằng cách cướp đi mẹ
của con. Vũ khép mắt, giọt nước mắt chảy dài trên gò má anh. Anh lặng
nhìn những thứ xung quanh mình. Ánh đèn cao áp rọi thẳng vào chiếc ghế
Linh từng ngồi co chân ở đó, hồn nhiên húp hết bát mì tôm anh nấu. Cô
lùng nhùng trong chiếc áo quá cỡ của anh và cười tươi rói với những vệt
nước chảy dài trên tóc khi bước ra từ nhà tóc. Anh cũng thấy mình ở
đó,ngồi sau sấy tóc cho cô.Anh nhớ giọng cô thánh thót kể cho anh nghe
về tuổi thơ với bãi biển ngày mưa đi nhặt những hộp thịt trôi. Và cả
cách cô ngủ ngon lành trên chiếc giường của anh mà không hề biết rằng
anh có thể mở cửa phòng ngủ bằng mật khẩu. Vũ yêu Linh và đã có lúc anh
tin rằng Linh cũng dành cho anh thật nhiều tình cảm. Vậy mà hóa ra tất
cả chỉ là ảo giác của cả anh và cả Linh. Hóa ra Dương không phải tên một cậu bạn hồi còn bé tí của cô. Chỉ vì anh giống cậu ta sao? Hóa ra tình
cảm ấy anh có được vì con trai của cái người mà anh căm thù sao? Vũ
không cần? Không cần! Anh thấy căm hận và ghê tởm điều đó? Căm hận bản
thân mình vì đã sung sướng và hạnh phúc với thứ tình cảm được có từ ảo
giác của sự giống nhau ấy.
Đầu óc Vũ cứ lởn vởn hình ảnh Linh dịu dàng trong buổi chiều hôm ấy nơi
con đường Nguyện Du lộng gió, váy trắng và đôi mắt trong veo màu nước
mắt. Lại thỉnh thoảng ám ảnh không yên tiếng thét của mẹ trong đêm gọi
cho anh. Vũ không chịu được nữa, anh tự giải thoát mình bằng cách cố
gắng đứng dậy. Người anh như hàng tấn đá đè lên không thể nhúc nhích nổi nữa. Vũ lê bước về phía chiếc tủ lạnh lôi ra cả đống rượu mạnh. Anh dốc thẳng cái chất cay cay ấy vào cổ họng. Ho sặc sụa. Không cảm giác. Anh
nín thở cho hơi rượu đừng thoát ra. Chúng cứ ở đó mà giết chết anh đi.
Vũ uống, uống điên cuồng và rồ dại. Rượu chảy vào từng tế bào làm chúng hừng hực lên, nóng ran. Còn dễ chịu hơn cảm giác tê cứng ban nãy. Vũ
nằm dài ra giữa sàn nhà lạnh. Cái lạnh xuyên qua lớp áo, thấm vào lưng,
nghe nhồn nhột. Vũ co chân đạp mạnh, chiếc ghế gỗ đỗ oành kéo theo chiếc bình thủy tinh phía trên đáp xuống mặt sàn. Vũ cười, cười điên dại cùng những âm thanh đổ vỡ đó. Trong anh lúc này cả thế giời đã kịp đổ vỡ.
Gia đình còn lại chỉ là lòng căm hận. Tình yêu hóa ra chỉ là ảo giác.
Còn nói gì là chân chính và đích thực. Nó có tồn tại không? Không hề.
Tim Vũ gào lên. Anh đổ thẳng rượu vào miệng. Rượu cay nồng như chảy
thẳng vào tim để những vết xước lại được dịp cào xé, nhức nhối đến buốt
lạnh. Vũ khóc. Hết cười Vũ lại khóc. Nước mắt cứ thế túa ra đẫm cả sàn
nhà. Lâu lắm rồi Vũ không khóc ,chính xác kể từ ngày mẹ mất, kể từ ngày
Nguyệt gục trên vai anh. Vũ đã hưa phải mạnh mẽ, phải sống thật ngang
tang, thật kiên cường. Anh lại nghe giọng Linh văng vẳng: “Hồi bé tôi
được gọi là Strong đấy! Phải mạnh mẽ lên! Khi nào anh mệt quá thì nói
Strong, Strong… là khỏe ngay”! Và anh lại nghĩ đến cô…Cứ thế… Cứ thế
vòng suy nghĩ lại luẩn quẩn xoay vòng đào nát tâm trí Vũ… Và anh lại
uống à không, chính xác là đổ rượu thẳng vào cổ họng. Hai hôm rồi Linh không ngủ được. Cứ nhắm mắt hình ảnh
gương mặt đáng sợ của Hoàng Vũ lại hiện ra. Cô tự hỏi chuyện khủng khiếp gì đã xảy ra trong quá khứ của những con người thuộc về 30 năm trước.
Có phải chính điều đó là những “biến cố” mà Trang nhắc đến, những biến
cố khủng khiếp khiến anh ta thay đổi hoàn toàn? Ban đầu Linh đã hiểu
rằng mẹ Dương là một nút thắt quan trọng trong gia đình Vũ, đã nghi ngờ
về bức tranh và người phụ nữ từng ngồi ở vị trí của cô nhưng cô chưa bao giờ nghĩ anh ta lại căm thù bà đến vậy. Nếu không có Hoàng Anh hôm đó
hẳn cô không biết xoay xở thế nào với cơn giận mất kiểm soát của Vũ.
Linh nghĩ đến những ngày sau đó, cô sẽ gặp anh thế nào đây? Cô sẽ đối
mặt với anh thế nào đây? Chắc chắn anh sẽ nghĩ cô lừa dối anh lâu nay.
Chắc chắn anh sẽ cho rằng cô cố gắng tiếp cận và làm nên tất cả những
chuyện này. Linh mệt mỏi. Mọi chuyện đến với cô cứ như xem một bộ phim
mà cô lại là diễn viên chính. Cô đau lòng nhìn những người xung quanh
vai diễn ấy chịu những mất mát, đau đớn và tổn thương toàn những điều
không thể lường trước hay định sẵn. Tình cảm của Linh lúc thật rõ rệt
lúc lại rất bâng quơ chính cô cũng không hiểu nổi. Cô chợt thoáng nghĩ
đến Hoàng Anh, bất giác