
vị trí trợ lý
riêng, cũng thể hiện quá rõ sự ưu ái với Linh. Tại sao? Tại sao? Chẳng
có lý do nào hợp lý hơn để giải thích cho tất cả. “Đó là một người đàn
bà có vẻ rất thanh tú và sang trọng. Cô ta năm lần bảy lượt có quan hệ
mờ ám với ông chủ”. Suốt cả một thời gian dài, Vũ được nghe các cô giúp
việc trong nhà xì xào về chuyện đó, cho đến khi mẹ anh phát hiện ra và
đuổi việc một người, câu chuyện đó mới lắng xuống. Vũ nhắm mắt. Hình ảnh cô gái với những vệt buồn loang trên đôi mắt, mái tóc buông dài và
chiếc váy trắng... Quá thanh tú. Phải chăng ba anh đã tìm thấy trong
Linh hình ảnh của người phụ nữ năm xưa? Người phụ nữ mà ba gọi là tình
yêu chân chính. Còn Linh, cô ta được gì trong vụ đổi chác này? Anh không tin người như Linh lại có thể chỉ vì tiền và địa vị mà đánh đổi tất cả. Vậy vì cái gì? Tình yêu? Không thể, không thể như thế được. Vũ mệt mỏi, đau đầu với bao câu hỏi không tìm được lời giải nào hợp lý.
- À anh Vũ, lần này là cô Nguyệt!
- Nguyệt nào? Minh Nguyệt? Cô ấy làm sao?
- Cô ấy xin nghỉ cho Linh ạ!
Vũ giật lấy quyển sổ trên tay cậu trợ lý. Chữ kí nghiêng nghiêng và cái
tên Hà Minh Nguyệt chễm chệ trên trang sổ. Lại chuyện gì nữa đây? Tại
sao lại dính dáng đến Nguyệt? Cô ấy vốn có để ý gì đến ba anh và những
chuyện linh tinh này đâu. Đặc biệt là Linh. Có mối quan hệ nào giữa cô
ấy và Linh? Tại sao Nguyệt liên tục gặp Linh? Tại sao Nguyệt đợi Linh
vào cái đêm ấy với thái độ hết sức tức giận? Tại sao cô ấy lại xin nghỉ
phép cho Linh? Vì gia sản công ty? Vũ có thể tin phần nào tham vọng của
Nguyệt nhưng vẫn không tin đó là mục đích duy nhất. Vậy thì tại sao?
Linh, Nguyệt và ba, chuyện gì giữa họ mà Vũ không được biết? Những hành
động bất thường của Linh gần đây, thái độ của ba anh hôm ấy, có một sự
lý giải khác chăng. Chỉ từ khi có sự xuất hiện của Linh, mọi thứ mọi trở nên kì quái thế. Vũ cố gắng xâu chuỗi mọi việc, nhưng cái đầu quá tải
với những câu hỏi dồn dập khiến anh thật sự rất mệt mỏi.
*
- Sức khỏe của bệnh nhân đã ổn định, chỉ còn vấn đề về tâm lý. Cô cậu có thể đưa bà ấy về nhà, có lẽ sẽ tốt hơn. Nếu có bất kì biểu hiện gì đề
nghị thông báo ngay cho chúng tôi.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ. Chúng cháu sẽ cố gắng ạ.
Linh đỡ mẹ Dương dậy để chuẩn bị xuất viện. Nỗi đau mà không bệnh viện
nào có thể chữa được chính là những vết xước chảy dài trong tim cứ ủ
máu, cứ âm ỉ và khi nó nứt toác ra thì không gì có thể cầm lại được. Con người ta cần có thời gian để tự đứng dậy và khi ấy bệnh viện có lẽ lại
không phải nơi thật sự phù hợp, người ta cần một nơi thân thuộc của
riêng mình. Căn nhà cổ và vườn hoàng lan những ngày chớm thu đã sắp tàn.
Có tiếng chuông điện thoại rung lên nơi ghế đợi, Hoàng Anh đưa điện
thoại cho Linh, kịp nhìn thấy hai chữ: Hoàng Vũ. Gương mặt anh không đổi sắc nhưng những chuyển động trong khóe mắt có một thoáng xôn xao không
rõ rệt.
Linh mệt mỏi đón lấy điện thoại, cô nhìn mẹ Dương rồi bước ra ngoài,
đóng cửa. Linh không nghĩ Hoàng Vũ gọi đến vì một chút thiện ý. Mọi thứ
liên quan đến Hoàng Gia lúc này đều cần cảnh giác.
- Sao không đi làm? Cô đang ở đâu đấy hả? Bảo gọi điện lại cho tôi sao không thấy? Cô cứ tự nhiên mất hút thế hả? Ở đâu?
Linh chán ngán thở dài vì những câu hỏi dồn dập và thái độ khó chịu của Vũ:
- Xin lỗi anh, tôi không rảnh để nói chuyện.
- Cô đang ở Sài Gòn... với ba tôi?
Vũ hỏi bằng giọng nửa thăm dò, nửa như cố khinh khỉnh, chủ yếu là để che giấu cảm xúc thật trong anh lúc này.
- Anh thôi đi. Tôi làm gì, ở đâu cần anh quan tâm sao. Đừng lôi chúng tôi vào chuyện gia đình anh nữa.
- Cô bị điên à, việc gì phải hét toáng lên thế. Tôi đang hỏi cô ở đâu?
- Anh bỏ cái thói tra hỏi người khác đi. Anh và tất cả những người trong gia đình anh luôn chỉ biết hách dịch và làm tổn thương người khác. Xin
lỗi tôi phải về nhà bây giờ. Chào anh.
Linh dập máy. Những tức giận trong cổ họng như nghẹn ứ được bật ra tưởng dễ chịu hơn lại khiến Linh thêm bế tắc. Thật ra Linh hiểu Vũ, anh cao
ngạo, xốc nổi và luôn ăn nói độc đoán bề trên thế nhưng thật lòng lại
hết sức trẻ con và không muốn làm tổn thương cô. Chỉ là những bực tức
chưa nói được, Linh bất giác không thể kìm chế. Hoặc với cô Hoàng Vũ
cũng là một nơi có thể trút được hết những gì mình đang nghĩ. Trước anh, cô vốn đã luôn vậy. Từ bao giờ không còn khách khí, xã giao hay xa cách nữa.
- Mẹ à, mình về nhé!
Linh đỡ nhẹ đôi vai gầy của mẹ, cô cảm nhận được những nhọc nhằn trên
đôi vai thanh mảnh ấy. Cuộc đời đã quá bất công với bà. Những gì Linh
trải qua, mất mát có, tổn thương có, đau đớn cũng có nhưng có lẽ nó
chẳng là gì so với những tủi hờn của mẹ. Lòng Linh quặn lại, niềm xót
thương chạm vào tận tim... khẽ rùng mình. Bà vẫn không bắt chuyện, đôi
mắt đục mờ không hướng về phía Linh. Tay bà nắm chặt bức ảnh Dương vẫn
được để trong túi áo lâu nay.
Gió mùa thu dịu dàng phả vào mặt, những tia nắng nhẹ lắm sà xuống vạt
váy màu trắng của Linh. Hoàng Anh đỡ mẹ Dương lên taxi rồi quay lại mở
cửa cho Linh. Cô lẳng lặng chui vào xe với giỏ xách và áo khoác