
ng Hoàng Anh gay gắt với một ai đó.
Linh từ từ đứng dậy, bước chầm chậm ra cửa, không vội vã. Với cô lúc
này, mọi thứ đều gần như vô nghĩa.
- Cô ra đi, ở đây không phải chỗ của cô!
Hoàng Anh đứng quay lưng ngăn Nguyệt lại. Nguyệt nhíu mày, giọng mệt mỏi:
- Anh tránh ra, tôi không đến đây để gặp anh. Anh đừng để tôi nổi giận
- Tôi nhắc lại lần nữa, cô không được phép vào đó.
Linh mệt mỏi nhìn hai con người đang ra sức “hù dọa” nhau, cô không buồn lên tiếng, chỉ lặng lẽ đứng xem. Cô thậm chí không còn sức để giận
Nguyệt nữa. Rồi cô cũng cất lời:
- Chị về đi, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau sau, bây giờ không phải lúc để cãi nhau. Cầm luôn cả lẵng hoa của cô về đi, mẹ tôi không nhìn thấy
lòng thành của cô đâu, chỉ nghe được những lời ác nghiệt của cô tối qua
thôi.
Linh nói chậm, nhìn thẳng Nguyệt, nhưng ánh mắt không xoáy thẳng khiêu khích mà hờ hững.
Nguyệt khựng lại trước câu nói của Linh, cô nhìn Linh một lát, thấm nỗi
đau trong mắt cô gái trẻ. Nguyệt đã đi qua những ngày tháng chênh vênh
ấy. Ngày mẹ Vũ mất, người duy nhất cô còn được gọi bằng mẹ, người dù
chẳng yêu quý cô quá nhiều nhưng luôn cho cô sự tin cậy tuyệt đối.
Nguyệt đứng dậy được vì cô còn có Vũ. Dẫu đó là sợi dây rất đỗi mong
manh níu cô lại, dẫu anh chẳng đưa tay đỡ cô dậy nhưng ít nhất còn có
chút gì trên đời mang lại cho cô cảm giác có người bên cạnh mình. Còn
Linh, cô ấy không còn Dương, ít nhất lúc này cả Vũ và Hoàng Anh đều
không phải là người cô có thể dựa vào. Trong cô ta còn quá nhiều cảm
giác trói buộc, quá nhiều tình yêu và quá nhiều ám ảnh. Nguyệt nhìn đôi
môi bợt bạt, khô héo khẽ mấp máy của Linh, bất giác trỗi lên chút thương hại mong nhỏ nhoi. Nhưng cô không hối hận.
- Tôi chỉ là một phút buột miệng nhưng không hề hối hận. Chăm sóc bà ấy
cho tốt. Tôi xin cho cô nghỉ 4 ngày rồi. Và trong thời gian ở viện thì
đừng có gặp ai, và làm chuyện gì ngu ngốc đấy. Chào cô.
Nguyệt quay lại, liếc mắt nhìn Hoàng Anh khó chịu rồi đi thẳng ra cửa
lớn. Bóng cô mất hút sau những chiếc xe cứu thương đang bật còi inh ỏi.
- Em ăn gì không? Anh đi mua gì cho em nhé ?
Giọng Hoàng Anh nhỏ nhẹ cũng đủ làm Linh giật mình.
- Không em không đói, em ra ngoài mua ít hoa quả và đồ ăn cho mẹ. Chắc
mẹ đói rồi. Anh muốn vào thăm không? Hình như mẹ từng gặp anh vài bận
rồi nhỉ? Chắc còn nhớ anh đấy! Trí nhớ của mẹ rất tốt mà!
- Ừ, để anh xem. Cũng 3, 4 năm rồi chưa chắc mẹ Dương đã nhớ anh. Thời gian qua đi nhanh quá làm mọi thứ đều bị lãng quên.
- Vậy mà có những thứ cứ mãi không quên được anh ạ!
Linh nhìn Hoàng Anh rồi từ từ hướng mắt ra sân bệnh viện, mắt dừng lại
nơi những bông hoa râm bụt chói đỏ. Thấy mọi thứ chán chường quá, giá
được như những bông hoa kia dẫu trong không khí tù túng, ngao ngán của
bệnh viện vẫn đủ sức lớn lên, khoe sắc đầy kiêu hãnh. Trong phút chốc
Linh ước mình được như những cánh hoa mạnh mẽ ấy.
Vũ đẩy mạnh cánh cửa phòng quản lý nhân sự. Anh vẫn có thói quen cố hữu
“quên” gõ cửa ngày trước. Vũ ngồi ngả người xuống chiếc ghế bành trong
khi cậu trợ lý có vẻ vừa ra ngoài. Những hành động kì lạ của Linh từ
buổi chiều hôm qua khiến Vũ thấy khó chịu. Vì đã hứa nên anh không thể
theo cô nhưng suốt trên đường về nhà, đêm qua và hôm nay Vũ cứ có cảm
giác bất an. Đã lâu rồi không có chuyện gì làm anh tò mò và phải chờ đợi để biết câu trả lời thế này. Vũ thích làm mọi thứ nhanh chóng và rõ
ràng. Anh thở dài: “Mình đang dính vào thứ tình cảm gì đây không biết!”
Cậu trợ lý bước vào, giật mình khi sếp đang ngả dài trên ghế, tay xoay xoay cốc nước lọc:
- Ơ, anh có chuyện gì vậy? Sao không gọi em là được. anh uống café không, em gọi?
- Không, tôi ở phòng chán qua, ghé thăm cậu tí.
Câu nói của Vũ làm cậu này chột dạ, làm gì có chuyện giám đốc Hoàng Vũ
đi thăm nhân viên, có biến lớn rồi đây. Vũ không để cậu phải đợi lâu:
- Hôm nay không thấy trợ lý chủ tịch đi làm nhỉ? Tôi không thấy cô ấy ở công ty. Có chút việc cần bàn về dự án mới.
- À vâng, cô ấy xin nghỉ 5 ngày ạ?
- 5 ngày?
Vũ bật dậy, trong phút chốc quên mất mình đang đứng trước nhân viên, anh chỉnh lại cổ áo, đứng thẳng dậy.
- Dạ vâng, cô ấy được nghỉ phép ạ.
- Vì sao?
- Lí do là bị ốm ạ! Mà cái cô này mới đi làm đã nghỉ ốm rất nhiều rồi. Ơ, nhưng hình như toàn các sếp đặc cách.
- Ốm thì phải nghỉ chứ làm sao! Không nghỉ để ngã vật ra ở công ty cậu chịu trách nhiệm được không?
- Em chỉ thông báo với anh thôi mà! - Cậu trợ lý đáp lại nhưng trong
bụng nghĩ thầm cô gái này chắc chắn không vừa, chưa bao giờ cậu thấy Vũ
bênh vực ai theo cách đó, nhất là đối với các cô gái.
Vũ định bước ra nhưng sực nhớ:
- Chủ tịch đâu?
- Chủ tịch đi công tác ở thành phố Hồ Chí Minh ạ. Cũng 5 ngày nữa mới về!
Vũ nhíu mày nhìn cậu quản lý. Ba anh và Linh? Cùng vắng mặt 5 ngày ở
công ty? Sao Vũ lại quên nhỉ? Hai người họ đâu có trong sáng. Anh từng
bắt gặp họ thân mật đó sao? Dạo này tâm trí Vũ không ổn định, anh hay
quên hết những giận dữ thù hận của quá khứ và quên luôn mối quan hệ mờ
ám của họ. Ba anh không dễ dàng chấp nhận một cô gái vào