
ận mà gõ đầu của cô, nhạt nhạt mở miệng, "Đừng ngủ nữa!"
Đang ngủ say Lãnh Tang Thanh nghe một câu, sau đó duỗi thẳng cánh tay ôm
thắt lưng anh, cô vẫn đang trong giấc mộng đẹp, trong mơ cô đang nằm
trên chiếc giường rất lớn, bốn phía là những chiếc cột xinh đẹp đến chói mắt, cô nhịn không được mà ôm lấy, dĩ nhiên hơi thở còn tỏa ra mùi xạ
hương nhàn nhạt, mùi hương dễ chịu vô cùng, làm cho cô ngủ càng thêm
sâu.
"Đừng làm phiền..." Trong lúc ngủ tay cô đẩy cánh tay của người đang phá rối trên đầu, vô ý mà nói.
Niếp Ngân có một loại mong muốn mãnh liệt là đem nha đầu này ném qua cửa sổ!
Từ ngày anh bắt đầu thành lập tổ chức đặc vụ, thì chưa từng có người gần
gũi như vậy, ngoại trừ Thượng Quan Tuyền, bởi vì hắn là do một tay anh
đào tạo thành đặc vụ siêu cấp, người phụ nữ mà anh say mê, cũng chính
tay anh đem cô trở thành người phụ nữ của người đàn ông khác!
Tim, lại mơ hồ đau đớn, giống như lăng trì, khiến cho anh không cách nào hít thở! Máy bay tư nhân hạ cánh xuống phía sau biệt thự, một sân
sau lớn không thua kém quảng trường của khu phố Mogadishu, tuy là nhà
mình, nhưng hai bên đều có những người hầu đứng chờ.
Tần quản gia và Niếp Nhân Quân sớm đứng chờ đã lâu, cánh cửa cabin vừa mở ra, Tần
quản gia nhanh chóng bước lên trước, lúc đang chờ Niếp Ngân từ cabin đi
xuống, liền thoáng giật mình sửng sốt.
Rất nhiều người hầu chưa
từng thấy qua Niếp Ngân thiếu gia cuối cùng có bộ dạng thế nào, có điều
cũng không khó đoán ra cho dù đó là đại thiếu gia, bởi vì anh cùng cậu
hai Niếp Tích quả thực là giống nhau như đúc, chỉ bất quá...
Niếp Ngân trong ngực ôm một người, một phụ nữ...
Người phụ nữ kia ngược lại cũng không khách khí, giống như đang ngủ, cả người như khối cao su dán trong ngực của thiếu gia, cảnh này không chỉ khiến
Tần quản gia không vui, ngay cả Niếp Nhân Quân đứng cách đó không xa
cũng hết sức ngạc nhiên.
"Thiếu gia, thiếu gia, người còn nhớ tôi không?" Tần quản gia cẩn thận đi tới trước mặt Niếp Ngân, hành lý đã
được người hầu cầm đi, ông trong nhất thời thực sự không có cách nào xác định có tiếp nhận người phụ nữ trong lòng thiếu gia hay không.
Niếp Ngân vẫn ngồi ở chỗ cũ mà ôm Lãnh Tang Thanh, cũng không có ý buông ra, nhìn về phía Tần quản gia, khóe môi cuối cùng cũng lộ ra ý cười nhàn
nhạt, "Lúc còn nhỏ, tôi bất luận bị cha nghiêm khắc dạy dỗ bao nhiêu,
đánh tôi, tất cả đều có ông che chắn cho tôi; cho dù bỏ lỡ món ăn ngon
nào, tôi cũng không lo lắng, bởi vì tôi biết ông nhất định sẽ để dành
một phần cho tôi; mười hai năm trước, lúc tôi rời khỏi nhà, ông so với
bất kì ai cũng đều đau lòng hơn. Tôi làm sao quên Tần quản gia chứ?
Nhiều năm không gặp, ông dường như vẫn như thế."
"Thiếu gia đã
thay đổi, trở nên khỏe mạnh hơn." Tần quản gia vỗ vỗ vai Niếp Ngân, nước mắt lập tức tuôn trào, "Nhanh đi xuống hỏi thăm Niếp tiên sinh đi, ông
đã chờ ở đây nửa ngày rồi."
Hai mắt Niếp Ngân vừa di chuyển, Niếp Nhân Quân bị bỏ quên đứng cách đó không xa, ông chỉ lẳng lặng mà chờ
đợi ở nơi này, nhìn Niếp Ngân, nhìn đứa con đã rời khỏi Niếp môn mười
hai năm trời.
Một lúc lâu sau, Niếp Ngân rốt cục cũng đi lên
trước, nhìn người cha mười hai năm chưa từng gặp mặt, khiêm tốn nói,
"Cha, không ngờ cha lại đích thân tới đây."
"Trở về là tốt rồi,
lẽ nào ta lại oán con cả đời sao? Không ở nhà lâu rồi, chúng ta vào nhà
rồi nói chuyện." Ngữ khí Niếp Nhân Quân rất từ tốn, nhưng cũng lộ rõ vẻ
kích động, lại nhìn người phụ nữ trong lòng Niếp Ngân một chút, chần chừ mà nói, "Vị này là..."
Niếp Ngân cúi đầu nhìn thoáng qua người
trong ngực, đôi mắt để lộ ra một tia bất đắc dĩ, nha đầu này vẫn ngủ
liên tục đến bây giờ, thật sự rất tin tưởng anh rồi, không sợ sau khi
tới nơi này anh sẽ đem cô đi bán!
"Cha, con muộn chút nữa sẽ quay về." Anh nói xong, xoay người đi về hướng xe.
Niếp Nhân Quân hơi sửng sốt, không đợi đến lúc có phản ứng, xe đã lăn bánh,
đôi mắt không khỏi nổi lên một tia thất vọng, bất đắc dĩ nói một câu:
"Hắn vẫn đối với người cha này canh cánh trong lòng."
"Lão gia,
người nghĩ nhiều quá rồi, chắc đại thiếu gia có chuyện quan trọng cần xử lý, muộn chút nữa cậu ấy sẽ trở về." Tần quản gia lập tức an ủi.
Niếp Nhân Quân không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu.
_____________________
Khách sạn Hi Từ nằm ở khu vực phồn thịnh nhất Mogadishu, thương nhân nước
ngoài đầu tư xây dựng một trong những khách sạn xa hoa nhất này. Phòng
tổng thống, cửa sổ sát đất gần như muốn từ tận trời rơi xuống, đây là độ cao tầng năm mươi, từ nơi này nhìn xuống dưới, trước mặt là một mảnh
phồn hoa.
Lúc Lãnh Tang Thanh sau khi ngủ một giấc no nê đã thức
dậy, mới phát hiện cả người đang nằm trên một chiếc giường vô cùng xa
hoa, nệm rất thoải mái khiến cho cô có cảm giác giống như đang đặt mình
vào trong đám mây, đảo mắt nhìn quanh, nơi này không phải cabin máy bay
rồi.
"Binh" một cái ngồi dậy, đây là chỗ nào?
Hai chân vừa bước xuống đất, một tấm thảm rất dài trước mặt cô, vừa mới đứng lên,
chỉ thấy cửa phòng bị một bàn tay to lớn đẩy ra, ngay sau đó, một người
đàn ông quấn một