
chiếc khăn tắm đi đến.
Lãnh Tang Thanh bỗng dưng trừng hai mắt, châm mềm nhũn không thể đứng vững, "Bịnh" một tiếng ngã
trên thảm trải sàn, vẻ mặt vô cớ mà nhìn người đàn ông đang đi tới chỗ
cô.
Dĩ nhiên là Niếp ngân.
Thấy cô té trên mặt đất, anh
chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua, cũng không có suy nghĩ tiến đến mà đỡ cô, mà đi tới bên một chiếc ghế da rất to mà ngồi xuống, sau đó châm lửa
đốt một điếu xì gà, giọng điệu nhẹ nhàng mà nói: "Tỉnh rồi?"
Nếu
không tỉnh, anh cho rằng cần đem cô ném vào bệnh viện để kiểm tra thử
một chút, người phụ nữ này làm thế nào có thể ngủ nhiều như thế?
"Anh...Đây là chỗ nào? Anh ... Anh có làm gì với tôi không hả?" Lãnh Tang Thanh
vội vàng đứng dậy, đôi mắt to long lanh nước tràn đầy cảm giác đề phòng, lại thấy anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, trong lòng càng hoảng sợ.
Niếp Ngân nghe xong, lại thấy cô toàn thân căng thẳng, giống như một con
nhím nhỏ không khỏi bật cười, không nói gì, nhưng lại đi đến kề sát cô,
"Bây giờ cô mới hỏi những lời này, không cảm thấy đã chậm rồi sao?
"Hả?" Lãnh Tang Thanh thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ngày càng gần, vẫn quấn
chiếc khăn tắm trong hơi thở mang mùi xạ hương nhàn nhạt khiến cho hô
hấp của cô càng khó khăn, vô thức nuốt nước bọt một cái, tất cả cơ thể
đều bị anh vây kín không còn chỗ để rút lui, "Anh ....Gần tôi như thế
làm gì?"
"Làm gì?" Niếp Ngân như cố ý trêu đùa cô, khẽ mím môi,
"Cô ngủ chắc phải được một ngày rồi, cho dù tôi có làm cái gì cô cũng
không biết, cái nên làm nói không chừng cũng đã làm rồi."
"Cái
gì?" Lãnh Tang Thanh chỉ cảm thấy tóc tơ bắt đầu dựng đứng, gắt gao mà
quan sát khuôn mặt anh, cố gắng lọc những lời anh nói qua đại não, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Anh có thể làm gì, chẳng qua đem tôi đưa tới
khách sạn này, tôi không tin anh có thể làm gì tôi?"
Niếp Ngân thấy cô không căng thẳng nữa, ngược lại thấy kì lạ, hứng thú hỏi cô một câu, "Vì sao quả quyết như thế?"
"Bởi vì anh đối với phụ nữ không có hứng thú." Lãnh Tang Thanh cười vỗ vỗ
vai anh, không nhìn tới khuôn mặt anh đột nhiên trở nên khó coi, đẩy anh qua một bên, cầm ly uống nước, "Chúng ta đã đến Somalia rồi phải không? Ôi, cuộc hành trình này quả thực rất nhanh, nháy mắt đã tới rồi."
Sắc mặt Niếp Ngân hiện tại rất khó coi, anh đã quên cô xem anh là Niếp
Tích, còn có, người phụ nữ này cuối cùng muốn làm cái gì? Cô vừa nói cái gì? Chính là cô ngủ như heo, làm hại anh trên đường đều ôm cô cho tới
khi đến khách sạn.
Mỗi khi máy bay hạ cánh anh đều có thói quen
nghỉ ngơi, sau khi đem cô sắp xếp ổn thỏa, anh cũng vào phòng khách mà
ngủ, sau khi tỉnh dậy thì đi tắm rửa, vốn có hảo tâm muốn xem tình hình
của cô, không ngờ cô không một lời cám ơn anh, còn có dáng vẻ vô tâm đó.
Lãnh Tang Thanh sau khi để ly nước xuống, thấy sắc mặt anh có chút hờn giận, suy nghĩ một chút rồi đi tới trước mặt anh, lấy khuỷu tay huých anh,
"Anh sẽ không tức giận đó chứ?"
Cô ngửa đầu, dáng vẻ ít nhiều mang theo chút "Giả thuyết táo bạo, chú trọng chứng cứ".
Niếp Ngân chỉ nhìn cô một cái rồi không thèm quan tâm nữa, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
"Này..." Gặp phải tình huống này cô có chút giật mình sửng sốt, sau đó nhanh
chóng đuổi theo, đuổi theo phía sau anh tới phòng thay đồ, khó tin mà
hỏi, "Anh sẽ không thật sự tức giận đó chứ? Trời ạ, anh là một nam nhân
đại trượng phu, đừng nhỏ mọn như vậy? Tôi vừa mới..."
"Cô có sở
thích xem đàn ông thay đồ hả?" Niếp Ngân không đợi cô nói xong liền mở
miệng cắt ngang, thân thể cao lớn dựa vào cửa, đôi mi anh tuấn không sợ
phong ba, âm thanh của anh rất nhạt, vĩnh viễn như mặt biển mênh mông
không chút gió, yên ả giống như một chút gợn sóng cũng không có.
Ách...
Lãnh Tang Thanh lúc này mới phát hiện ra anh muốn thay quần áo, xấu hổ mà
cười cười, "Ha ha, cái đó... Đương nhiên không có." Nói xong vô cùng tự
giác mà đi trở về phòng khách.
Người đàn ông nghiêng người dựa
vào cánh cửa mà nhìn bóng dáng cô, sau một hồi, môi hơi cong lên, xoay
người đi vào phòng thay đồ.
Lúc này ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn, ánh tà dương mỹ lệ phát ra những mảnh hào quang rất lớn, giống như mặt
trời cuối cùng cũng chịu lặn xuống nghỉ ngơi, xuyên qua cửa sổ mà chiếu
những ánh sáng nhàn nhạt cuối ngày.
Trong phòng khách sạn rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức một âm thanh cũng không có.
Lãnh Tang Thanh muốn rón rén đi ra phòng khách nhìn nhưng cuối cùng cũng
nhịn được, cả người cô ngồi trên sô pha, mi hơi nhíu lại, giống như đang nhớ tới chuyện gì đó liền nhảy dựng lên, đem túi xách mở ra, lấy tiền
trong bóp...
"Ôi..." Đem tờ tiền đáng thương lấy ra nhìn thoáng
qua sau đó lại để trở về, đem bóp tiền ném qua một bên, bất đắc dĩ mà
nằm sấp trên sô pha, bắt đầu đu đưa bàn chân, suy nghĩ một chút, lại
kiểm tra số tiền trong tài khoản, không khỏi cười khổ một cái.
Đây là tác phong làm việc của anh cả cô, luôn luôn "Thủ đoạn độc ác", đối
với người em gái như cô, anh luôn chọn áp dụng chính sách, "Bức tự quay
về". Cái gì kêu là "Bức tự quay về"? Rất đơn giản, chính là đem thẻ tín
dụng, chi phiếu mang tên cô đ