
"Đúng vậy, anh ích kỷ."
"Niếp Ngân, anh thật rất đáng giận!"
"Đúng vậy, anh rất đáng giận!"
"Niếp Ngân, anh là kẻ hỗn đản mười phần!"
"Ừ, anh hỗn đản." Niếp Ngân rất nhẫn lại nghe cô mắng, môi vẫn luôn ôm lấy nụ
cười, sau đó trong đáy mắt là đau.
"Anh ——" Lãnh Tang Thanh thấy thế, tức giận đẩy hắn ra, xoay người liền rời
đi.
Niếp Ngân cũng đứng lên, sải bước tiến lên giữ chặt lấy cô, thuận thế từ phía
sau ôm cô vào lòng.
"Buông ra, anh là đồ trứng thối!" Lãnh Tang Thanh tức giận đến không chịu
được.
"Anh là tên hỗn đản, anh đáng giận, anh ích kỷ, nhưng mà ——" Niếp Ngân
càng ôm cô chặt hơn, bạc môi để sát vào bên tai cô, hạ xuống một câu thâm
tình——
"Nhưng mà từ hôm nay trở đi, hãy cho phép tên hỗn đản này yêu em thật tốt, tới
tận lúc tóc trên đầu chúng ta trắng xóa, đi lại chậm chạp, ngày nào đó, em cũng
hãy cho phép anh có thể giúp em tiếp tục đến ngắm biển." Gió biển thổi nhẹ, thoáng thổi qua làm rối loạn những sợi tóc của Lãnh Tang
Thanh, tiếng nói của Niếp Ngân quanh quẩn, trong nháy mắt khiến cô khiếp sợ,
quay đầu, nhìn mắt hắn, cô gắt gao cắn môi, dần dần, trong hốc mắt lại chảy ra
nước mắt.
Cô bắt đầu trở nên tức giận mà trước đây chưa có, liều mạng đẩy Niếp Ngân,
nhưng Niếp Ngân lại gắt gao ôm lấy cô, tùy ý để cô giãy giụa thế nào cũng
không buông tay, cuối cùng Lãnh Tang Thanh nắm chặt tay đánh hắn, dùng sức
phát tiết nhớ thương đau đớn vì hắn, hoặc tưởng niệm, hoặc thương tâm muốn
chết, hoặc khi mỗi đêm khuya mộng về ruột gan đứt từng khúc!
Niếp Ngân vẫn ôm cô gắt gao như trước, không có ý muốn buông cô ra, mặc
kệ cô đánh vào ngực mình, dùng ôn nhu ôm ấp lấy cô, dung túng để cô phát
tiết, cuối cùng, cô rốt cục mệt mỏi, ngã vào lòng hắn lớn tiếng khóc lên.
Tiếng khóc của cô làm lòng hắn đau, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu
cô, để đầu cô vào ngực mình.
Tay Lãnh Tang Thanh cũng gắt gao ôm chặt Niếp Ngân, như sợ thứ quý giá
được trời ban lại không cánh mà bay đi mất, khóc lớn: "Ngân, đừng rời khỏi
em, đừng ..."
"Thực xin lỗi, Thanh Nhi." Niếp Ngân đau lòng nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên,
lau nước mắt cho cô, gằn từng chữ: "Cả đời này, anh cũng sẽ không rời khỏi
em."
"Thật vậy sao?" Lãnh Tang Thanh giống như đứa nhỏ bất lực, tay nắm chặt
hắn, nhiều năm mất mát và bi thương trong nháy mắt bởi vì tồn tại của hắn là có
thể dự vào.
Cô vẫn luôn cảm thấy mình đang trong mơ.
"Thật." Niếp Ngân nhìn cô ôn nhu chăm chú, đáy mắt hiện lên sự hứa hẹn.
Lãnh Tang Thanh nín khóc mà cười, ôm hắn.
Hai người ôm nhau mà ngồi, cả người cô đều để sát vào lồng ngực hắn, trong
lòng như mặt biển, bình tĩnh và thỏa mãn. Thật lâu sau đó, cô ngẩng đầu, khóe
mắt còn mang theo một giọt nước mắt, ánh mắt lại trong suốt.
Niếp Ngân yêu nhất khuôn mặt này của cô, ở trong lòng hắn, cô luôn là một đứa
bé thẳng thắn, làm người ta đau lòng, thấy cô không hề chớp mắt nhìn chằm
chằm mình, hắn nhịn không được mà nhếch môi cười nhẹ: "Làm sao vậy? Còn
không có nguôi giận đâu?"
“Em nghĩ, sao anh lại khẳng định em sẽ theo anh, kỳ thật em trai anh đối với em
cũng rất tốt ." Cô nói rất dè chừng.
Ánh mắt Niếp Ngân thoáng qua chút ảm đạm, nhưng rất nhanh lại khôi phục nụ
cười, hai tay nhẹ nhàng nâng hai má cô, mang theo tất cả cưng chìu: "Bởi vì
anh biết, ở trong lòng em chỉ yêu mình anh."
"Tự cuồng."
"Không liên quan đến tự cuồng, có lúc anh thật sự nghĩ em đã yêu Tích, lòng
anh rất đau, đau đớn đến rất khó chịu, nhất là khi anh biết em sắp gả cho Tích,
cho nên đêm đó anh mới kìm lòng không được mà tìm em." Niếp Ngân than
nhẹ : "Nếu đêm đó anh nghĩ em thật sự yêu Tích, anh nghĩ anh sẽ buông tay,
bởi vì anh thích nhìn thấy em cười, nhìn thấy dáng vẻ em hạnh phúc. Nhưng mà
đêm đó, em ở dưới thân anh kìm lòng không được mà kêu tên anh, anh thế
mới biết, em vẫn yêu anh, chưa bao giờ quên anh."
Giọng nói của Lãnh Tang Thanh Thanh lại trở nên nghẹn ngào, nhìn hắn, cô nói
có chút oán trách còn có chút nũng nịu: "Em sao có thể quên được anh? Anh
quá coi thường cảm tình của em rồi, Niếp Ngân, anh có biết em yêu anh bao
nhiêu không? Hành động đêm đó của anh, em tưởng là Niếp Tích, như vậy mới
đồng ý lời cầu hôn của anh ta."
"Nha đầu ngốc." Niếp Ngân ôm sát cô, cúi đầu hôn một cái lên trán cô.
Lãnh Tang Thanh đột nhiên cũng ôm sát hắn, giống vô vĩ hùng: "Đều là anh làm
hỏng."
"Ừ, đều là anh không đúng." Niếp Ngân nói chặn lại áy náy, khóe môi lại thỏa
mãn nhếch lên.
Bờ biển yên tĩnh hơn, hai người ở bên nhau thật lâu không muốn tách ra, giống
như chuẩn bị ôm như vậy cả đời, đến lúc tự nhiên Lãnh Tang Thanh nhớ ra cái
gì đó, nâng tay lại lập tức đánh Niếp Ngân.
"Làm sao vậy?" Niếp Ngân mỉm cười nhìn tính trẻ con của cô.
Lãnh Tang Thanh chu cái miệng nhỏ, nhìn hắn đầy tức giận nhìn: "Niếp Ngân,
anh cũng thật tiểu nhân, đêm đó anh quang minh chính đại, anh có biết đêm đó
em áy náy đến cỡ nào không? Rõ ràng cảm thấy rất tốt, càng không thể áp chế
mình."
Niếp Ngân nhìn chằm chằm ánh mắt của cô rồi mỉm cười, thuận thế kéo cô vào
trong ngực, cúi đầu tới gần bên tai cô, nói một