
ra.
"Thế nhưng trong gia phả Niếp môn,
có sự thay đổi người thừa kế trong dòng tộc, đến lúc đó tên được xếp đầu tiên là cha." Niếp Ngân không né tránh ánh mắt của ông, trái lại dùng
ánh mắt rất thong dong mà nhìn lại ông.
"Chúng ta đều có được, có gì không ổn?" Niếp Nhân Quân nói tiếp.
"Cha lầm rồi, đây không phải điều con muốn!" Đôi mắt bình tĩnh của Niếp Ngân chợt sắc bén như chim ưng, trong giọng nói bình tĩnh ẩn giấu bão táp
bên trong. Nói xong, anh xoay người đi đến cửa, mỗi một bước đi trên sàn nhà đều phát ra âm thanh như cảnh cáo ở màng tai của Niếp Nhân Quân.
"Đứng lại! Ta cảnh cáo con đừng vì một nữ nhân mà trở nên ngu ngốc, con nên
biết rõ rằng một ngày nào đó Niếp Nhân Thế tìm ra cô ta thì sẽ có hậu
quả thế nào!"
"Trên thực tế, cô ấy đã bị Niếp Nhân Thế tìm ra
rồi." Anh dừng bước, không hề quay đầu chỉ quay lưng lại Niếp Nhân Quân
mà nói, lại đủ để đem tình thế cùng kế hoạch trong lòng nói ra: "Con sẽ
nghe theo nguyện vọng của mẹ, sẽ không hận cha. Lần này sẽ là lần cuối
cùng con bước vào Niếp môn, chỉ một lần này!"
Cánh cửa bị đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một người là Niếp Nhân Quân với một căn phòng đầy kích động.
Niếp Ngân vừa mới đi khỏi không đầy hai phút, cửa thư phòng lại vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
"Vào đi."
Ngữ khí của Niếp Nhân Quân vô cùng không tốt, nổi đau vẫn ngấm dần trong
người ông, đau khổ đến từ chính những lời nói như dao đâm vào tim của
con trai, ông dù sao cũng không nghĩ tới con ông cuối cùng đồng ý ở lại
không phải vì ông là cha.
Cánh cửa bị Tần quản gia chậm rãi mở
ra, ông cũng nhận ra bầu không khí tức giận trong phòng, cho nên cũng
không vào, chỉ hướng nữa người vào, lựa từng lời mà nói: "Tiên sinh, cậu hai vừa gọi điện về nói chiều hôm nay trở về." Mật thất, ba người cùng im lặng không nói, từng người hình như đều có những dự định riêng của mình.
Cách cửa phòng khách mở ra, quản gia La Sâm rất ung dung nhưng thân hình
không thể xem thường, từ giữa khe hở cửa cánh cửa xuất hiện. "Xong bữa
sáng rồi, đến phòng ăn dùng bữa đi."
Lời vừa nói ra, mọi người
trong phòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Giáo sư Tra Nhĩ buông quyển
sách trong tay xuống, Lãnh Tang Thanh cũng từ trong phòng ngủ chạy ra,
dĩ nhiên, mỗi người ngoại trừ kinh ngạc, còn có một chút bất ổn đặt ở
cửa.
"Hôm nay, là đi ra ngoài dùng cơm?" Tiêu Tông lần nữa xác định.
Ba bữa cơm mấy ngày hôm nay đểu là đưa đến trong phòng, nói cách khác bọn
họ ăn cơm, đi ngủ, tắm rửa, vệ sinh tất cả mọi thứ cũng không ngoài phạm vi nhà khách này.
"Hừ." Quản gia La Sâm không giải thích nữa,
cười nhạt một tiếng , xoay người, không ngoảnh đầu: "Các người chuẩn bị
lại một chút, quả tim ngày hôm nay sẽ đưa đến đây." Nói xong, hắn chậm
rãi rời đi, để lại cánh cửa mở rộng, để lại trong phòng bầu không khí
đóng băng.
Ba người đứng tại chỗ chưa hề di chuyển, chốc lát,
Lãnh Tang Thanh đã mở miệng trước, "Tranh thủ thời gian mà nghĩ ra biện
pháp!" Vẻ lo sợ trên mặt cô, trước tiên đi ra phòng khách.
Thức
ăn trên bàn cơm chủng loại so với lần trước khi bọn họ dùng cơm ở chỗ
này, ít đi hơn một nửa, chỉ có điều, đã không ai lưu ý đến điểm ấy.
Quá trình dùng cơm rất im lặng, mỗi người đều cứng nhắc mà gắp thức ăn,
quản gia La Sâm cũng không nói gì, nhưng trong đầu mỗi người lúc này
giống như đã có bão táp.
Chỉ trong chốc lát tiếng bước chân ầm ĩ
bên ngoài nhà ăn, phá vỡ sự yên lặng ở đây, quản gia La Sâm sau khi nghe được, vội vàng đi ra phòng ăn.
Ba người liếc mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc, buông bộ đồ ăn trong tay xuống, chạy tới hành làng tìm kết quả.
Ngoài hành lang, trừ quản gia La Sâm còn có sáu người, Niếp Nhân Thế và người đàn ông mặc âu phục mang giày da, bốn người đàn ông cầm cáng cứu
thương, trên cáng cứu thương có một người nằm, toàn thân bị quấn vải
trắng, mà bốn thanh niên cùng nhìn xung quanh, dễ nhận thấy giống như
cảm thấy hiếu kì với cách bài trí ở đây.
Quản gia La Sâm và Niếp
Nhân Thế sau khi nói nhỏ với nhau cái gì đó, đoàn người theo Niếp Nhân
Thế hướng đến phòng phẫu thuật, quản gia La Sâm hướng tới vị trí ba
người Lãnh Tang Thanh mà đi đến.
"Dùng xong chưa? Đi theo tôi đến phòng khử trùng. Tôi thật sự sẽ cho các ngươi ngày mai đi ra mà cảm
thấy vui vẻ." Giọng điệu của quản gia La Sâm, nghe rất chói tai. Mà
những lời này giống như là đang ra lệnh, không chút thương lượng.
Ba người rơi vào trạng thái thấp thỏm không yên, cùng nhau đi theo.
Đến phòng khử trùng, tất cả quần áo trong phòng khử trùng đều được chế tạo
đặc biệt, con trai của Niếp Nhân Thế nằm ở bên phải phòng phẫu thuật,
lớp băng đã tan, sắc hồng toàn thân đã khôi phục, bên trái phòng phẫu
thuật, vừa mới đẩy vào một người bị bọc vải trắng toàn thân. Cùng lúc
đó, bọn họ cũng gặp được chủ nhân của bộ quần áo khác, là một phụ nữ, cô đứng ở nơi đó, cầm một thứ giống như bùa chú gì đó bên cạnh, rất dễ
nhìn thấy bộ quần áo này không phù hợp với cô, nhưng ngược lại cũng
không nói gì, chỉ hơi nhíu mày một chút.
"Thế nào, Mặc Di sư phụ? Quần áo này mặc vào sao lại như vậy." Niếp Nhân Thế nhìn