
dùng ba ngón tay nắm mũi kiếm, đưa một chưởng vào giữa
thanh đồng kiếm, cả thanh đồng kiếm chia làm hai, phần bị gãy rơi xuống
đất.
"Thân thủ của con đúng là có tiến bộ hơn lúc trước." Niếp Nhân Quân nhìn đoạn kiếm trong tay nở nụ cười.
"Cha chỉ dùng ba phần lực, giữ lại bảy phần, chỉ sợ con muốn tránh cũng khó." Niếp Ngân trả lời.
"Không đúng! Cha dùng năm phần lực." Khóe miệng Niếp Nhân Quân trầm xuống,
trong ánh mắt có chút hăng hái không thua kém thanh niên trẻ tuổi.
"Đáng tiếc phá hỏng vật báu của cha." Niếp Ngân đặt lưỡi kiếm lên bàn của Niếp Nhân Quân.
"Vật báu?" Niếp Nhân Quân cầm lấy mũi kiếm, kể cả chuôi kiếm trong tay, cùng ném vào thùng rác. "Thứ này không có tư cách nằm trong bộ sưu tập của
cha, huống hồ, con với em trai con mới thật sự là vật báu của ta."
Một câu nói khiến trong lòng Niếp Ngân có chút chua xót, anh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, không nói gì.
Niếp Nhân Quân lấy ra môt chai rượu sản xuất năm 45 cùng với hai chiếc ly
thủy tinh đế cao cực kì tinh xảo. Sau khi rót đầy, đem một ly đặt trước
mặt Niếp Ngân.
"Hôm nay hai cha con chúng ta có phải nên chút
mừng một chút không!" Niếp Nhân Quân giơ ly rượu lên mũi ngửi một cái,
một hương thơm ngào ngạt của rượu quanh quẩn bên trong mũi không tan,
"Quà nhiên là rượu ngon, toàn thế giới có thể uống loại rượu này, tính
cả cha thì không quá năm người." Ông giơ ly rượu lên, ý bảo Niếp Ngân
cũng thưởng thức một chút. "Con là người thứ sáu."
"Niếp Ngân đem ly rượu tao nhã mà lắc lắc vài cái, "Năm 1945 thì đúng là cả một thế kỉ đây là mẻ rượu được ủ tốt nhất, quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ có
điều, cha muốn cùng con chúc mừng chuyện gì chứ?"
Niếp Nhân Quân nhàn nhạt cười: "Nghe nói con đem một cô gái đến biệt thự, sao không mang về nhà cùng ăn bữa cơm?"
Ông nói làm đôi mắt Niếp Ngân hơi trầm xuống, một lúc sau nhìn Niếp Nhân
Quân, thân hình cao lớn có chút hướng ra trước, ngữ khí lại rất nhỏ nhẹ, "Một người sống to lớn như vậy có thể tự nhiên biến mất, cha nói, có
phải là chuyện kì lạ không?"
"À? Trên đời này thật sự sẽ có người cướp đi người bên cạnh con sao?" Niếp Nhân Quân có chút kinh ngạc, ý
cười trên mặt không giảm.
Lần này Niếp Ngân không mở miệng, ánh sáng nhạt chiếu trên mặt anh, một tia lo lắng được giấu xuống.
"Con thích con bé kia?" Niếp Nhân Quân đột nhiên nói, hình như cũng không muốn cùng anh đoán câu đố nữa.
Sắc mặt Niếp Ngân có chút thay đổi, ánh mắt lại trở nên nghiêm túc,
"Có phải chỉ cần là người con thích, phụ thân đại nhân đều có thể buông tay?"
"Ngân nhi, con đem mũi nhọn chĩa vào cha của con!" Niếp Nhân Quân đứng lên,
sự tức giận lan ra toàn thân. "Đừng quên cô ta chỉ cần đứng ở bên Niếp
Nhân Thế thì trước sau cũng là kẻ địch của chúng ta."
"Cha, con
hỏi lại một lần." Đôi mắt Niếp Ngân vẫn bình lặng như trước, giọng nói
cũng không biến sắc mà rất bình tĩnh, lần thứ hai lặp lại, "Có phải chỉ
cần là người con thích, cha có thể buông tay?"
Cả một thư phòng
lớn như vậy, được lấy đầy bởi những quyển sách, cũng không có cảm giác
trống trải, nhưng những lời Niếp Ngân nói hình như có tiếng vọng lại,
bên tai hai người nhiều lần vọng lại, cho đến khi âm thanh dần mất đi,
trong phòng có một loại yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng nghiến răng "ken két" của Niếp Nhân Quân.
Cơn tức giận không được kiềm nén, mũi
ông mở to ra, một tay dùng hết sức đập lên bàn, âm thanh cực lớn, xé
rách sự yên tĩnh trong phòng, hai ly rượu cùng lúc ngã xuống, rượu đỏ
tràn ra, giống như dòng máu đỏ nổi bật trên mặt bàn làm bằng cây tử đàn, chậm rãi chảy xuống.
"Láo xược gì đó, con lẽ nào vẫn muốn đối
đầu với cha cho đến chết sao? Trong thế giới này lại còn có thể có một
đứa con trai đối xử với cha mình như vậy sao?"
Ánh mắt thâm thúy
của Niếp Ngân xuất hiện một tia oán hận, nhưng chỉ trong một cái chớp
mắt lại bị che phủ bằng sự bình tĩnh như trước. "Cha còn chưa đủ sao?
Tranh chấp trong gia tộc, cha mất đi tất cả mọi thứ vẫn không ngại sao?
Năm đó người phụ nữ mà cha yêu thương, lúc nằm trên giường bởi vì hao
tổn tâm lực, cha ở đâu? Năm đó trước lúc hấp hối, nắm tay anh em chúng
con, nói chúng con phải rời khỏi Niếp môn, cũng không hề oán hận cha,
lúc đó cha ở đâu?"
Sau một giây, áo anh liền bị Niếp Nhân Quân
túm lấy, đôi đồng tử như phun lửa, gắt gao mà nhìn vào mắt anh: "Tiểu tử thối, ngươi - câm miệng cho ta!"
Niếp Ngân lạnh lùng cong môi,
sau một giây, đẩy tay ông ra, không nhanh không chậm mà sửa lại áo, từng cử động lộ ra vẻ lạnh lùng cùng tao nhã. "Vài chục năm không gặp, lúc
cha lần đầu tiên nói chuyện này với con, con cũng không lập tức cự tuyệt cha, đây là con kính trọng cha, đừng khờ dại cho rằng là con thỏa hiệp
với dã tâm của cha."
"Dã tâm của ta? Đến lúc đó người ngồi trên
ngôi vương là ngươi, hơn một trăm xí nghiệp trên toàn thế giới đều do
ngươi nắm giữ, toàn bộ mấy trăm vạn hải tặc trên toàn thế giới đều do
ngươi chỉ huy, ta làm tất cả chuyện này đều là vì ngươi!" Niếp Nhân Quân đi vòng qua bàn đến trước mặt Niếp Ngân, càng nói càng kích động, lời
nói sắc bén, cứ thế thốt