
g mà trả
lời.
Niếp Nhân Quân hít sâu một cái nhanh chóng đứng lên, hung hăng vỗ trên mặt bàn thủy tinh một cái.
_________________________________
“Không bằng, chúng ta thản nhiên đối mặt đi, đã không còn biện pháp khác,
không phải sao?" Tiêu Tông đem một cái chén cố chấp mà đặt trước mặt
đang đờ ra của Lãnh Tang Thanh.
"Cảm ơn." Âm thanh của Lãnh Tang
Thanh nhẹ như nước. "Điều này hoàn toàn trái với điều ước ban đầu, điều
kiện tiên quyết là không làm tổn hại đến tình mạng người khác, rõ ràng
con cáo già này không cho là như thế."
Bây giờ là bảy giờ rưỡi
sáng, là ngày thứ năm ba người ở trong mật thất, cũng là ngày thứ năm
Lãnh Tang Thanh không nhìn thấy mặt trời, coi như là gặp phải mấy ngày
mưa liên tục đi, Lãnh Tang Thanh tự an ủi bản thân như thế.
"Tiêu Tông, anh làm thế nào tìm được em?" Lãnh Tang Thanh bổng nhiên thốt ra một câu.
"Rất kỳ lạ, anh nhân được điện thoại của một người giấu tên, là hắn nói cho anh biết chỗ ở của em." Tiêu Tông nhíu mày nói.
Lãnh Tang Thanh có chút nghi ngờ, điện thoại giấu tên?
"Là một người đàn ông? Có khả năng là Niếp Nhân Thế không?"
"Không, giọng nói không giống hắn." Tiêu Tông nhún vai, không đi sâu nghiên cứu.
"Chủ nhân ngôi biệt thự tôi ở cũng họ Niếp, hình như La Sâm với hắn cũng
không nhận ra, nhưng hắn đúng là nhân tài của Niếp môn." Đồng tử của
Lãnh Tang Thanh đổi tới đổi lui, ngốn cái bánh pudding trong miệng móp
méo thành một cái dấu chấm hỏi, cô tạm thời không có tinh thần và thể
lực để tìm hiểu ai có thể hiểu rõ hành tung của cô như thế.
"Hay
là người đàn ông mang em đi?" Tiêu Tông bình tĩnh suy nghĩ một chút,
nghĩ tới trước đó anh có nghe nói, nhưng vẫn không hiểu những lời đó của Lãnh Tang Thanh là có ý gì: "Tại sao vô duyên vô cớ lại nhắc đến hắn?"
Lãnh Tang Thanh muốn nói lại thôi, vẻ mặt trầm xuống: "À, không có gì."
Ánh mắt Tiêu Tông tối sầm lại, "Em không phải là muốn hắn giúp chúng ta rời khỏi Somalia chứ?"
Lãnh Tang Thanh không nói gì, vẫn suy tư như trước.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Lãnh Tang Thanh, Tiêu Tông suy nghĩ một chút: "Nhà
khách này vẫn không tìm được lối ra bên ngoài của mật thất, bên ngoài
mật thất còn có một hoàng cung của Niếp môn lớn như vậy, ngoài cửa Niếp
môn trong vùng duyên hải này cũng nằm trong phạm vi khống chế của bọn
họ, mà chúng ta bây giờ ngay cả chỗ ban đầu cũng không có cách nào rời
khỏi! Tạm thời không nói đến chúng ta phải tìm anh ta như thế nào, cho
dù nhìn thấy anh ta, cũng không nhất định có thể trốn được ra ngoài,
huống hồ em cũng nói, anh ta là người của Niếp môn, anh ta sẽ giúp đỡ
người ngoài sao?"
Lãnh Tang Thanh vẫn không nói gì, cũng không để ý đến anh, , điều này với phản ứng của Lãnh Tang Thanh không phù hợp,
cảm giác của phụ nữ, khiến cô có chút bất lực.
Tiêu Tông ngồi
xuống trước mặt Lãnh Tang Thanh, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt hết sức chăm chú đông, khẩn khiết mà nhìn thẳng hai mắt của Lãnh Tang Thanh: "Nghe
đây, Tang Thanh, mặc dù anh cũng không muốn thế này, nhưng thật sự không có cách khác, chúng ta thản nhiên đồng ý đi! Cho dù chúng ta có thể
chạy đi, chúng ta cũng không có cách đi thật xa, mạng sống của bản thân
anh không quan trọng, nhưng chỉ xuất hiện một chút bất trắc, em có thể
vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời, em không phải thích ánh mặt trời sao?"
Nghe xong những lời này, trên mặt Lãnh Tang Thanh lộ rõ vẻ xúc động, đứng lên đi tới phòng mình, thản nhiên mà nói: "Thế nhưng
tôi, càng sợ không phải từ nay về sau không thể nhìn thấy ánh mặt trời
nữa.”
Chương 19: Lòng người khó dò (2)
Niếp Ngân đã nằm ở
bệnh viện tư nhân của Mogadishu đủ hai ngày mới trở về biệt thự, sau khi thấy biệt thự trống rỗng mới nhớ tới nhà cũ, lái xe dừng lại bên cạnh
xích đu dưới gốc cây đại thụ. Trên xích đu phảng phất có hình bóng của
anh khi còn nhỏ, cây đại thụ là nhân chứng cho sự trưởng thành của anh,
Niếp Ngân trong tình cảnh này có chút che giấu vào bên trong.
"Thiếu gia?" Giọng của Tần quản gia từ sau lưng Niếp Ngân truyền đến.
Niếp Ngân nhanh chóng quay đầu lại, cảnh giác mà lui về phía sau hai bước, đây là phản xạ bản năng của anh.
Hành động này làm cho Tần quản gia lại càng hoảng sợ, sau đó trên mặt xuất
hiện vẻ đau lòng, ông thật sự có thể cảm thấy được thiếu gia mấy năm nay ở bên ngoài, mặc dù coi như khỏe mạnh, nhưng nhất định chịu không ít
khổ cực.
"Tiên sinh nói cậu trở về thì đi vào thư phòng gặp ông."
Niếp Ngân không nói gì, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía thư phòng.
Tiếp gõ cửa chậm rãi trong hành lang không một bóng người phá vỡ sự cô độc.
Niếp Ngân đẩy cửa thư phòng đi vào, nhìn thấy Niếp Nhân Quân đang thưởng thức một món đồ hình như là đồng kiếm của Trung Quốc xưa. Ông nhìn thấy Niếp Ngân đi vào, một bước dài đi tới, thanh kiếm trong tay đâm thẳng
về phía cổ họng Niếp Ngân.
Anh hơi nghiêng người, tránh được cú
tập kích của Niếp Nhân Quân. Niếp Nhân Quân nhanh chóng thu hồi chiêu
thức, lần nữa hướng anh đâm tới, chỉ thấy thắt lưng anh co lại, cúi
xuống, lần thứ hai thanh kiếm đâm vào khoảng không. Niếp Ngân thuận thế
giơ tay lên,