
t hơi xăng
đập vào trong mặt.
"Đây là cái gì? Không khô nữa."
Lãnh Tang Thanh nháy mắt một cái, cười nhẹ nhẹ: "Hi hi, trấn quốc chi bảo."
Hai người sau khi nghe xong, quai hàm thiếu chút nữa rớt xuống, miệng hả
rộng. Bọn họ đều biết Lãnh Tang Thanh nói chính là chỉ bức tranh sơn dầu dưới lầu ngày hôm qua, mặc dù đối với phương diện này không phải là
chuyên gia, nhưng tin tức náo loạn lớn như vậy, ai cũng đều biết bức
tranh đó có giá trị bao nhiêu.
"Lẽ nào là nó, lẽ nào không thể
chọn cái khác sao? Ở dưới không phải còn rất nhiều bức tranh sơn dầu
sao?" Giáo sư Tra Nhĩ ở một bên tiếc nuối nói, lông mày hơi nhướng lên
một chút.
"Chính là muốn dạy cho bọn chúng một bài học!" Lãnh
Tang Thanh tức giận nói, đồng thời, đôi mắt linh động, tìm quanh cái gì
đó trong phòng.
Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh tìm
chốt đi, dấu vết của bánh xe biến mất tại vị trí bức tường này, lối ra
nhất định ở chỗ này, chốt hẳn là ở gần đây." Tiêu Tông hiểu được ý đồ
của Lãnh Tang Thanh.
"Thế nhưng, chúng ta cứ như vậy mà chạy đi,
bọn họ có lẽ sẽ đem chúng ta bắt trở về, không phải sao?" Giáo sư Tra
Nhĩ than thở đầy lo lắng.
"Tóm lại chạy trước rồi nói sau, đến
lúc đó có thể thông qua đại ca của Tang Thanh đứng ra dàn xếp, tôi nghĩ
với tiếng tăm của anh ấy, Niếp Nhân Thế sẽ cho qua." Lần này Tiêu Tông
vừa nói ra, rồi lại làm kinh động tới một người khác.
"Anh thế nào biết chuyện của đại ca tôi?" Lãnh Tang Thanh tràn đầy nghi ngờ.
"Trước đây Niếp Nhân Thế không phải đã nhắc qua sao? Người điều hành tập đoàn
Lãnh thị tiếng tăm lừng lẫy, ai cũng đều nghe qua." Tiêu Tông giải
thích.
"Tôi không nghe nói qua." Giáo sư Tra Nhĩ khó chịu ở một bên mà nói.
Tiêu Tông cười cười: "Chúng ta không còn nhiều thời gia nữa." Anh chuyển đề tài.
Lãnh Tang Thanh không hỏi nhiều, ba người trong phòng bắt đầu vội vàng, giáo sư Tra Nhĩ tìm kiếm trên tường, Tiêu Tông di chuyển mấy bình hoa, đẩy
đẩy giá sách, mà Lãnh Tang Thanh kéo một chiếc ghế đi tới chặn trước mặt anh.
"Không có việc gì, tôi không làm phiền, Tang Thanh nghĩ
ngơi một chút, tối hôm qua không có ngủ." Tiêu Tông thấy Lãng Tang Thanh lo lắng, trong lòng có một dòng nước ấm dâng lên.
Còn không chờ
anh rộ lên, đã bị Lãnh Tang Thanh đẩy về chỗ cũ: "Xem phim truyền hình
không phải đều như vậy sao? Chốt, đều là cái điều khiển từ xa mang theo
bên người. Nếu đây là bức tường, vậy đập bể nó!" Cô lại đi tới trước
nhấc cái ghế trong tay.
Tiêu Tông bất đắc dĩ mà cười cười: "Cái
này không được." Tiếp tục quét qua một vòng trong phòng, ánh mắt dừng
lại ở một bức tượng đồng Venus ở góc tường.
"Tang Thanh, giúp một chút." Hai người vất vả mà nhấc tượng đồng lên, hình như giống bức
tường thành ngày xưa, vặn vặn mà mở được bức tường mật đạo.
"Ta cũng đến giúp." Giáo sư Tra Nhĩ tháo kính xuống, xắn tay áo, khiêng bức tượng từ phía sau.
"Vâng, chúng ta phải thêm sức!" Tiêu Tông dùng tay áo lau mồ hôi trên trán,
tha thiết mà nhìn Lãnh Tang Thanh, cũng giúp cô lau mồ hôi trên má.
Mà Lãnh Tang Thanh lại quay đầu nói với giáo sư Tra Nhĩ: "Giáo sư, chúng
ta có thể đổi vị trí không, vết thương trên tay tôi chưa lanh, không
dùng sức được."
"Tốt." Hai người đổi vị trí cho nhau, tay Tiêu Tông cũng xấu hổ mà rụt về.
Tượng đồng dời đi âm thanh bức tường di chuyển cũng truyền đến tay ba người,
mồ hôi thấm ướt toàn thân, bộ quần áo ngủ của Lãnh Tang Thanh càng thêm
ướt át. Bất quá trên mặt bức tường xuống hiện một con đường dài, khiến
cho mọi người tràn đầy hi vọng mà càng dồn thêm sức.
"Cần tôi đưa cho mọi người dụng cụ không? Con nha đầu gian xảo!"
Phía sau ba người truyền đến một âm thanh tao nhã, trong sự tao nhã lộ rõ sát khí.
Tất cả mọi người dừng động tác, toàn bộ không gian như bị đóng băng, mặc dù toàn thân đều là mồ hôi, cũng có cảm giác có một luồng khí lạnh, tất cả bọn họ đứng im ngay cả hô hấp và nhịp tim cũng đều nghe rõ.
Chương 18: Ai thông minh hơn (3)
Nhìn lại, có hai người đứng phía sau.
Một người là quản gia La Sâm, vô cùng phận nộ.
Người kia chính là chủ nhân Niếp môn Niếp Nhân Thế, vẫn tao nhã như xưa, vẫn là một người thu hút.
"Lãnh tiểu thư thật thông minh! Từ khi vừa vào đến đây, thì đã phát huy khả năng quan sát và xúi giục. "Niếp Nhân Thế cười lạnh.
Ba người cảm thấy kế hoạch bị bại lộ, buông tượng đồng trong tay xuống, đầu Venus đã thay đổi hình dáng.
Lãnh Tang Thanh cầm cái khăn trên bàn, giận dỗi mà lau trán và cổ, tức giận nói: "Vâng, cám ơn đã quá khen."
Niếp Nhân Thế bước chậm rãi đến trước mặt Lãnh Tang Thanh, nhìn cô từ trên
xuống dưới, vẻ mặt không chút hờn giận, Lãnh Tang Thanh cũng không tỏ ra yếu thế mà ngửa đầu nhìn chằm chằm Niếp Nhân Thế, mùi hương thơm mát từ bên trong cùng với mồ hôi, cũng làm cho Niếp Nhân Thế có chút say mê.
" Vẻ mặt Lãnh tiểu thư từ buổi tối hôm đó thấy bức tranh kia, hẳn là
không phải thấy bức danh họa bị thất lạc cho nên sửng sốt, mà đã nghĩ ra cách trốn thoát nên vui mừng. Lúc những người khác đều tìm lối ra, cô
lại tìm thiết bị giám sát trong phòng, là bởi vì sợ khi lấy bức tranh bị