
ì.” Đoan Mộc Dĩnh mở miệng hỏi, thanh
âm thanh thúy khiến Nghiêm Thạch có cảm giác thật dễ nghe, ta phải nghĩ
biện pháp đem thiếu niên này ở cạnh bên mình.
“Ngươi nhỏ như vậy đã tòng quân, người nhà ngươi không cản sao.”
Nghiêm Thạch giống như một ca ca quan tâm tiểu đệ đệ, khẩu khí phi
thường thân mật.
“Ta cùng với cha ta đi ra, cha ta sẽ bảo hộ ta.” Đoan Mộc Dĩnh nói,
song song, hai tay hạnh phúc cầm áo choàng, trên mặt mỉm cười.
“Trên chiến trường không ai bảo hộ ngươi, phụ thân ngươi không thể
lúc nào cũng khắc khắc bảo hộ ngươi, ngươi nên về nhà đi thôi.” Nghiêm
Thạch hảo tâm khuyên nhủ, một thiếu niên như hoa nếu chết trên chiến
trường thật quá đáng tiếc.
“Ta sẽ tự bảo hộ mình, cảm tạ ngươi lo lắng.” Đoan Mộc Dĩnh nghĩ
không thân chẳng quen, người quản được ta thượng chiến trường sao, người xa lạ này có mục đích gì.
“Thiếu niên, ngươi thực tự tin, trong thiên quân vạn mã ngươi làm sao bảo hộ mình, phụ thân của ngươi còn không thể bảo toàn mình, làm sao
bảo hộ ngươi? Ta có một ý này, ngươi có thể cùng ta rời khỏi đây, ta sẽ
bảo hộ ngươi suốt đời.” Nghiêm Thạch tràn ngập dụ dỗ thử hỏi.
“Không được, cha ta muốn ta ở chỗ này chờ hắn, ta phải chờ tới khi
hắn tới đón ta, lát nữa hắn sẽ trở lại.” Đoan Mộc Dĩnh minh bạch người
này có ý đồ với hắn, vô sự xum xoe tức phi gian đạo. Đoan Mộc Dĩnh lại
tiếp tục đề phòng, hắn tuyệt không rời khỏi đây, hắn tin tưởng một lát
nữa Đoan Mộc Thanh Lam sẽ trở lại đón hắn.
“Ta là nói ta nghĩ ngươi cùng người khác không giống nhau, muốn mang
ngươi cùng đi, bảo chứng ngươi không bị thương hại.” Nghiêm Thạch bước
lên trước một bước nói.
Đoan Mộc Dĩnh lui về phía sau một bước, hắn đang tìm cách đối phó tốt nhất. Người này có dã tâm, Đoan Mộc Dĩnh thắt dây lưng, dù chết ở chỗ
này cũng muốn chờ Đoan Mộc Thanh Lam tới đón hắn, hắn sẽ không cùng
người xa lạ ly khai. Nếu như người này ép buộc hắn, hắn sẽ giết người
này, giết không được hắn cũng muốn đồng quy vu tận. Ánh mắt Đoan Mộc
Dĩnh sâu thẳm, tràn ngập dã thú quang mang, Đoan Mộc Thanh Lam có thể vì hắn mà không để ý sinh mệnh nguy hiểm, hắn cũng sẽ vì bảo hộ tình cảm
này mà không để ý sinh mệnh mình.
“Ngươi không nên vọng tưởng muốn mang ta đi, ta muốn ở đây chờ phụ thân ta.” Đoan Mộc Dĩnh đề phòng nói.
“Ta chưa từng động tâm với ai, duy độc nhìn thấy ngươi liền phi
thường muốn có ngươi, phụ thân của ngươi tới ta sẽ thuyết phục hắn mang
ngươi đi.” Nghiêm Thạch nghĩ thiếu niên này giống như con báo nhỏ, tùy
thời chuẩn bị công kích mình. Hắn không có ác ý, hắn muốn mang thiếu
niên này đi, đồng thời nghĩ cách khiến thiếu niên này thích mình.
“Không nên vọng tưởng, cha ta cũng sẽ không cho ngươi mang ta đi.”
Đoan Mộc Dĩnh hừ nhẹ một tiếng. Đoan Mộc Thanh Lam không phải là một
người dễ trêu chọc, ngươi đấu không lại hắn, chỉ cần ta đợi hắn trở lại, người chết là ai còn chưa biết. “Cha ta cực kỳ cường hãn, ngươi không
phải là đối thủ của hắn, ngươi đi đi.”
“Ngươi nói phụ thân ngươi lợi hại như vậy, vậy trước tiên ta sẽ mang
ngươi đi, sau đó nói lại cho hắn.” Nghiêm Thạch nghĩ đến một khi gạo nấu thành cơm, tiền trảm hậu tấu, thiếu niên quần áo bất chỉnh, tóc còn
ướt, hiển nhiên vừa tắm rửa qua, phụ thân hắn không ở bên người, chính
hắn cũng không có vũ khí, đúng là thời cơ tốt nhất. Tay Nghiêm Thạch
muốn kéo Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh chợt lóe thân, cấp tốc né tránh,
Nghiêm Thạch cùng Đoan Mộc Dĩnh lui tới đánh mấy chiêu, hắn phát hiện
thiếu niên này quả khó đối phó. Hắn nheo mắt lại, trên mặt không còn bộ
dáng thoải mái, hắn phải cẩn thận.
“Ngươi không theo ta đi, ta sẽ không khách khí.” Nghiêm Thạch vừa
nghĩ, nhất định phải mang người này đi, dù cho bị thương hắn cũng sẽ
không tiếc.
“Ta chết cũng không theo ngươi đi.” Đoan Mộc Dĩnh cự tuyệt thẳng thắn.
Mặt mày Nghiêm Thạch đều dựng thẳng lên, thân binh bên người hắn đã tới, “Bắt hắn, mang về quân doanh.”
Đoan Mộc Dĩnh nhíu mày, người này là tướng quân Vệ quốc, nhìn thân
binh bên người hắn đủ biết thân phận hắn không thấp. Đoan Mộc Dĩnh
tránh trái tránh phải, thân pháp linh xảo tránh né binh sĩ công kích,
thầm nghĩ, Đoan Mộc Thanh Lam, ngươi còn chưa trở lại, đang lúc Đoan Mộc Dĩnh sắp bị bọn họ bắt được thì chợt nghe một trận tiếng vó ngựa, Đoan
Mộc Thanh Lam tay cầm Huyết Hồn kiếm, thân kiếm hồng sắc (màu đỏ) dưới
ánh mặt trời phát quang, trên mặt tựa hồ còn có vết máu. Đoan Mộc Thanh
Lam nhìn xa xa thấy có người muốn bắt Đoan Mộc Dĩnh, mở to mắt, hai mắt
đỏ đậm, “Lớn mật, dám vô lễ với ái tử của trẫm, trẫm giết các ngươi!”
Đoan Mộc Dĩnh vừa thấy Đoan Mộc Thanh Lam trở về, lập tức nhìn lại,
trong ánh mắt lóe quang huy, vừa cười vừa nói, “Cha ta tới đón ta.”
“Vừa đúng lúc, ta giết phụ thân ngươi, mang ngươi đi.” Nghiêm Thạch
rút bảo kiếm, nhằm phía Đoan Mộc Thanh Lam đang thúc mã chạy tới, binh
khí tương tiếp phát sinh một tiếng nổ, trong nháy mắt bảo kiếm của
Nghiêm Thạch bị. Đoan Mộc Thanh Lam mới dùng một kiếm, Nghiêm Thạch đã
thua , mũ giáp bị đánh bay ra ngoài. Nguy hiểm thật! Nghiêm Thạch rùng
mình một cá