
ầu tiên Đoan Mộc Dĩnh cát tường điểu khiêu vũ, mỹ lệ như trong truyền
thuyết. Một cánh chim màu sắc rực rỡ tỏa kim quang giữa không trung rơi
xuống, Đoan Mộc Dĩnh nở nụ cười, như hoa nở, nụ cười chân thật phát ra
từ nội tâm mê hoặc Đoan Mộc Thanh Lam. Đoan Mộc Thanh Lam tiếp được lông chim, cát tường điểu kêu lên một tiếng báo hiệu may mắn, rồi giang cánh bay đi.
Cát tường điểu trong truyền thuyết khiêu vũ trước mặt
mọi ngươi, chúng nó sẽ mang đến may mắn cho người được nó khiêu vũ. Đoan Mộc Thanh Lam mang lông chim cắm trên tóc Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh
không nói gì, lúc lông chim được cắm lên tóc hắn khiến người khác cảm
thấy hắn không thuộc về trần thế.
“Lông chim thực sự là mỹ lệ, bọn chúng cảm tạ ngươi cứu hài tử của bọn chúng, ngươi nhận lấy a.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
“Tạ ơn phụ hoàng.” Đoan Mộc Dĩnh cười thu hồi lông chim. Sự tình hôm nay
nhất định sẽ khiến trong cung oanh động, thậm chí quốc gia khác cũng
oanh động. Đây là nói rõ thần chúc phúc Tề quốc, tâm tình Đoan Mộc Thanh Lam nhất định sẽ rất tốt.
Đoan Mộc Dĩnh đi vào võ trường, hắn
không có quên mục đích chuyến đi này của mình, ngày hôm nay muốn cùng
Đoan Mộc Thanh Lam đấu võ phân cao thấp. Ta cần chọn vũ khí gì ni, Đoan
Mộc Dĩnh liếc mắt thấy một cây đao, cái chuôi này đao tựa hồ thật lâu
không dùng, mặt trên rất nhiều bụi bặm. Đoan Mộc Dĩnh cầm lấy bả đao,
hắn rút chuôi đao ra. Thanh quang chợt lóe, gió sương nhiều năm như thế
cũng không ảnh hưởng đến độ sắc bén của nó, đao phong nhè nhẹ ám hồng
sắc quang mang, như là có oan hồn đang chế ngự. Thậm chí Đoan Mộc Dĩnh
còn nhìn ra oan hồn này khắc sâu dã tâm, đao của ai vậy, chủ nhân của
cây đao này là dạng người thế nào.
“Hảo nhãn lực, Dĩnh nhi rất
thích cái chuôi đao này sao.” Đoan Mộc Thanh Lam lấy một bảo kiếm, hắn
tiếp nhận khau lau mềm mại, chà lau bảo kiếm của hắn, chậm rãi kể ra
nguồn gốc của bảo đao trong tay Đoan Mộc Dĩnh, “Đây là chiến đao của
Thái tổ hoàng đế, đã nhiều năm không có ai mở ra. Bọn họ đều nói bảo đao này có oan hồn, linh hồn đó không tiêu tan, vẫn bám lấy bảo đao không
muốn rời đi.”
“Phụ hoàng, vì sao đem bảo đao của khai quốc hoàng
đế để ở nơi này.” Đoan Mộc Dĩnh cũng bắt đầu dùng khăn Thập Lục đưa tới
chà lau bảo đao. Thực sự là một binh khí tốt, Đoan Mộc Dĩnh phi thường
thích nó, ánh sáng phảng phất như đang nói chuyện, giống như chính mình
đang nghe bảo đao nói về nguồn gốc của nó.
“Thái tổ hoàng đế
trước khi chết có nói, người sống, còn binh khí là vật vô tri. Bất quá
chỉ là một cây đao mà thôi, đặt ở võ trường để hậu thế sử dụng, muốn đời sau nhớ kỹ gian khổ lúc khai quốc thế nào. Thế nhưng nhiều năm không ai sử dụng nó, bởi vì … vỏ đao quá cũ nát.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, chà
lau xong bảo kiếm, Đoan Mộc Thanh Lam đứng lên, đi tới trung tâm võ
trường.
“Ngọc trai có bị vùi lấp, bụi bặm cũng không che dấu được ánh sáng của nó, mọi việc không thể nhìn bề ngoài. Nhi thần ghi nhớ lời giáo huấn của phụ hoàng.” Đoan Mộc Dĩnh cũng chà lau xong đao, đi tới
trước mặt Đoan Mộc Thanh Lam. Đoan Mộc Dĩnh hướng Đoan Mộc Thanh Lam
hành một lễ: “Phụ hoàng, thỉnh.”
“Hảo, phụ hoàng sẽ không hạ thủ
lưu tình, ngươi phải tự giác ngộ.” Ánh mắt Đoan Mộc Thanh Lam không hề
giống ánh mắt của một người phụ thân, hắn dùng nhãn thần cừu địch để
nhìn Đoan Mộc Dĩnh, dùng một loại áp bách tới gần Đoan Mộc Dĩnh.
Toàn bộ tinh thần Đoan Mộc Dĩnh đề phòng, trước mặt hắn không phải là quân
vương, không phải là phụ thân, mà là địch nhân, bọn họ phải phân thắng
bại. Cảm giác áp bách đến từ Đoan Mộc Thanh Lam nhắc nhở Đoan Mộc Dĩnh
phải cẩn thận, không thì hắn sẽ thụ thương. Mà thân thể hài tử này không thể phát huy được sức mạnh đến cường đại, muốn thắng thật gian nan.
Đoan Mộc Dĩnh xuất thủ, Đoan Mộc Thanh Lam tựa hồ xem thấu được chiêu thức
của Đoan Mộc Dĩnh, hắn không nhanh không chậm hóa giải thế tiến công của Đoan Mộc Dĩnh, hài tử này cùng hắn liều mạng, đấu pháp thuần thục,
chiêu thức không hoa lệ nhưng phi thường thực dụng, nội lực Đoan Mộc
Dĩnh tăng lên so với trước không ít, nhưng thế còn chưa đủ, không thể
đánh bại được hắn.
Trên trán Đoan Mộc Dĩnh chảy ra mồ hôi, võ
công Đoan Mộc Thanh Lam cực kỳ cao, so với Dạ Dương còn cao hơn rất
nhiều. Cùng cao thủ so chiêu để nâng cao võ công, Đoan Mộc Dĩnh tuy phải dùng hết sức, nhưng Đoan Mộc Dĩnh rất hài lòng, ếch ngồi đáy giếng vĩnh viễn sẽ không tiến bộ, chỉ có không ngừng rèn luyện mới có thể mạnh
lên. Trong cung còn có bao nhiêu cao thủ như vậy, Đoan Mộc Dĩnh không
biết, thế nhưng hắn biết máu mình đang sôi trào. Hắn tìm về cảm giác
sảng khoái phóng ngựa ra chiến trường, cùng thị vệ tỷ thí, bọn họ sẽ
không xuất toàn bộ thực lực, bọn họ sợ thương tổn hoàng tử. Cùng Đoan
Mộc Thanh Lam tỷ thí, không có bất luận cố kỵ gì, dùng hết toàn lực chém giết, lúc này mới vui vẻ.
Đoan Mộc Dĩnh tránh thoát một kiếm
hiểm của Đoan Mộc Thanh Lam, tốc độ quá nhanh, Đoan Mộc Dĩnh chỉ có thể
chống đỡ mà không thể phản công. Trên trán hắn mồ hôi chảy ra càng ngày
càng nhiều, trên người cũng đổ mồ hôi