
ết vẩy ra chỗ đó. Lúc Hạ Pháp giết người, con mắt
của hắn sẽ biến thành hồng sắc, tựa như dã thú. Người thấy đều sợ run,
đó không phải là ánh mắt của con người! Thủ pháp giết người của Hạ Pháp
giống như biểu diễn vũ đạo, thân hình lướt qua, giơ tay chém xuống, lúc
ưu nhã mỉm cười cũng là lúc đoạt đi sinh mệnh.
Tất cả thích khách đều bị giết, trong đó có một số thị vệ bị oan. Đoan Mộc Thanh Lam đứng
trước những thi thể này, sờ sờ cằm, những thích khách này là do ai phái
tới. Có khả năng ẩn vào hoàng cung, chứng minh trong cung có tiếp ứng,
đã được an bài tốt. Có người khẩn cấp muốn ta chết a. Cửa võ trường được mở, Trầm Luyện cùng một đám thị vệ chạy ào vào, bọn họ
chỉnh tề quỳ trên mặt đất, “Thần cứu giá chậm trễ, tội đáng chết vạn
lần.”
“Có người muốn trẫm chết. Các ngươi đứng lên đi, Trầm
Luyện, trẫm muốn ngươi trong vòng mười ngày tìm ra kẻ muốn ám sát trẫm,
bằng không ngươi tự chịu phạt!” Đoan Mộc Thanh Lam thật muốn phạt bổng
lộc của hắn, một đám người ăn không ngồi rồi, đến thời điểm mấu chốt
cũng không có một người bảo hộ hoàng đế.
“Thần tuân chỉ.” Trầm Luyện lĩnh thánh chỉ, chỉ huy thủ hạ vận chuyển thi thể, xử lý hiện trường.
Đoan Mộc Dĩnh xoay người đi tới trước mặt Hạ Pháp, quan sát Hạ Pháp, từ trên xuống dưới, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hạ Pháp hơn nữa ngày, chưa từng có
người xem Hạ Pháp kỹ như vậy, trong lòng có điểm bất an. Hạ Pháp hành
một lễ với Đoan Mộc Dĩnh: “Hoàng tử điện hạ, trên mặt thần có gì khác lạ sao.”
“Ngươi không phải là người Tề quốc, ngươi là ngoại tộc.”
Đoan Mộc Dĩnh nhìn loan đao của Hạ Pháp, hắn có hứng thú với binh khí
này, có hứng thú với thủ pháp giết người hoa mỹ của Hạ Pháp.
“Thần là Bạc Nhân, đến Tề quốc mưu sinh, thúc thúc của thần giúp thần tiến cung làm thị vệ.” Hạ Pháp giải thích.
“Thúc thúc của vị dũng sị này là người phương nào, trẫm sẽ ban thưởng cho
ngươi, ngươi tên là gì.” Đoan Mộc Thanh Lam tán thưởng tài nghệ giết
người của Hạ Pháp, hắn đối với Bạc Nhân cũng có một chút hứng thú.
“Thần tên là Hạ Pháp, phụ thân của thần cùng tướng quân Trầm Thanh Dung là huynh đệ.” Hạ Pháp nói.
“Trách không được võ công của ngươi cao như vậy, nguyên lai là người của Trầm
tướng quân. Hảo, ngày hôm nay phong ngươi là thị vệ hàng tứ phẩm, ngươi
phải bảo vệ tốt lục hoàng tử của trẫm.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Hạ
Pháp quỳ trên mặt đất tạ ân. Đây là cơ hội tiếp cận hoàng tử tốt nhất,
ta muốn tìm ra người có khả năng mang lại hạnh phúc cho Bạc Nhân tộc.
Lực chú ý của mọi người đều đặt trên người Hạ Pháp, một thái giám đứng phía sau Đoan Mộc Thanh Lam rút ra một cây đao, đâm hướng Đoan Mộc Thanh
Lam, Đoan Mộc Dĩnh chỉ thấy chủy thủ phản xạ ánh dương quang, hắn vô
thức đẩy Đoan Mộc Thanh Lam ra, chủ thủy của thái giám kia liền đâm
trúng sau lưng hắn. Đoan Mộc Dĩnh cảm thấy phía sau đau đớn khó chịu,
thích khách chết tiệt! Đoan Mộc Dĩnh liền té xỉu trong lòng Đoan Mộc
Thanh Lam. Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, một chưởng đánh bay
thái giám kia.
Thập Lục cùng Lý Phúc sợ hãi, Lý Phúc lập tức kêu la, “Đi tìm ngự y, nhanh lên!”
“Bắt lấy thích khách!” Trầm Luyện tay mắt lanh lẹ, chặn lại thái giám kia, chặn lại cằm hắn, để tránh hắn tự sát.
Đoan Mộc Thanh Lam nổi giận, sắc mặt xanh đen, hắn ôm Đoan Mộc Dĩnh hướng
Phi Oánh cung chạy vội đi. Mọi người đều kinh hoảng không ngớt, toàn bộ
hoàng cung lần thứ hai rơi vào khủng hoảng . Lần trước ám sát không
thành công, lần này cũng thế. Hai lần đều là Đoan Mộc Dĩnh cứu Đoan Mộc
Thanh Lam, Quý thục phi canh giữ ở Phi Oánh trong cung, trắng đêm chăm
sóc nhi tử.
“Nương nương, người nghỉ ngơi một chút, nô tài sẽ
chăm sóc tốt cho hoàng tử.” Lý Hoài An khuyên bảo Quý thục phi, “Ngự y
nói hoàng tử không có việc gì, chỉ mất quá nhiều máu cần tĩnh dưỡng, nô
tài sẽ chăm sóc tốt cho hoàng tử.”
“Cũng được, hài tử này thực sự là gặp nhiều nguy hiểm, hắn cũng là vì hoàng thượng. Ta đi nghỉ ngơi
một chút, ở đây giao cho ngươi.” Quý thục phi uể oải đứng lên, hai mắt
nàng đều sưng đỏ, đầu choáng váng, cung nữ dìu nàng ra ngoài cửa. Quý
thục phi vừa đi vừa ai thán, “Đứa con này, mẫu thân không cần hoàng
thượng ban thưởng, mẫu thân cần tính mệnh của ngươi, sao ngươi không
hiểu ni.”
Đoan Mộc Thanh Lam không có tâm tình phê duyệt tấu
chương, Đoan Mộc Thanh Lam nhìn Đoan Mộc Phi ở một bên giúp hắn xử lý
chính sự, Đoan Mộc Phi cũng có chút thấp thỏm, hắn có phải đang lo lắng
cho đệ đệ không. Trầm Luyện trình lên lời khai của thích khách, quỳ trên mặt đất chờ hoàng thượng định đoạt.
“Phi nhi, ngươi nghĩ sao về việc ám sát lần này.” Đoan Mộc Thanh Lam muốn nghe ý kiến của nhi tử mình.
“Phụ hoàng, tuy rằng thích khách khai họ là người của tiên hoàng, bởi vì bất mãn phụ hoàng cung biến đạt được ngôi vị hoàng đế, thế nhưng nhi thần
nghĩ không đơn giản như thế. Một thích khách nếu như không có nội ứng,
sao có thể tính toán hoàn hảo như vậy.” Đoan Mộc Phi ngừng bút, tỉ mỉ
suy nghĩ một chút, chủ mưu là ai, phải điều tra rõ ràng.
“Ý của Phi nhi là. . .” Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam hiểu rõ ai rất muốn giết