
au Đoan Mộc Dĩnh, hắn kéo Đoan Mộc Dĩnh
về phía sau mình, tinh thần đề phòng, vận sức chờ phát động. Chỉ cần Kỳ
Duyên có hành động gì, hắn sẽ xông lên bóp chết y.
Kỳ Duyên không nói gì chỉ nhún nhún vai, rõ ràng ta không có ác ý, chẳng lẽ biểu hiện
của ta không chân thành? Kỳ Duyên buồn cười nói: “Tề quốc quốc chủ,
ngươi không cần khẩn trương như vậy, tiểu nhân sẽ không gây bất lợi với
hoàng tử. Tiểu nhân tới nơi này bang trợ các ngươi, tiểu nhân biết quốc
chủ muốn tiêu diệt Vệ quốc, cũng biết hoàng tử muốn diệt hết tiên tri ở
Lương quốc.” Kỳ Duyên không nhanh không chậm nói, nhưng kinh động đến
hai người kia.
Suy nghĩ bị người thám thính, ai lại không tức
giận, đối với người này tràn ngập sát ý. Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc
Thanh Lam có chút buồn bực, Đoan Mộc Thanh Lam thẹn quá hóa giận muốn
giết Kỳ Duyên. “Hừ, thần thức bị hủy diệt, ngươi muốn đầu thai chuyển
thế cũng không có cơ hội!”Trên tay phải của Đoan Mộc Dĩnh chậm rãi tụ
tập một quang cầu, lộ ra sát ý thị huyết.
Đoan Mộc Dĩnh bay đến
giữa không trung, cố sức tung quang cầu kia, Kỳ Duyên khoát tay, mở một
tầng quang trong suốt phòng bị, quang cầu bị ngăn trở một cách đơn giản. Trong tay Đoan Mộc Thanh Lam xuất hiện một bảo kiếm lớn, thân kiếm
phóng hồng quang, chuôi kiếm có gắn một viên bảo thạch, Kỳ Duyên vừa
nhìn thấy bảo kiếm, có chút giật mình.
“Không nghĩ tới ngươi đã
tu luyện đến tầng thứ hai mươi ba, khó gặp được một quân vương có khả
năng tu luyện đến vậy, ta không muốn cùng ngươi là địch, ta muốn đến xem nhi tử của ta, lần sau tái kiến.” Thân mình Kỳ Duyên di động rất nhanh, khiến Đoan Mộc Thanh Lam không kịp phản ứng, hắn đi tới trước mặt Đoan
Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh chưa kịp động, đã bị Kỳ Duyên hôn môi một chút,
Kỳ Duyên vui cười tiêu thất, Đoan Mộc Dĩnh choáng váng.
“. . . .” Đoan Mộc Thanh Lam bị Kỳ Duyên làm cho tức chết! Hắn là nhi tử của ta,
nhi tử của ta chỉ ta mới có thể hôn! (lí luận gì đây anh) Đoan Mộc Thanh Lam tức giận kéo Đoan Mộc Dĩnh qua, hôn nhẹ bên trái bên phải, Đoan Mộc Dĩnh né tránh, hôn ta sao, ta là đồ chơi của các ngươi sao.
Đoan Mộc Thanh Lam đối với việc Đoan Mộc Dĩnh tránh né càng không hài lòng,
vì sao lại tránh ta, lẽ nào ta không bằng ngoại nhân tóc vàng kia? Đoan
Mộc Thanh Lam ôm chặt lấy Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh nghĩ mình sắp
giận đến phát điên, sắp bị hắn ôm nghẹt thở, Đoan Mộc Dĩnh cố sức đẩy
Đoan Mộc Thanh Lam ra, nhưng chỉ vô dụng.
“Vì sao cự tuyệt trẫm,
là bởi vì Mặc Triền sao.” Đoan Mộc Thanh Lam càng thêm bất mãn sự phản
kháng của Đoan Mộc Dĩnh, sao lại muốn đẩy ta ra, lẽ nào ta đối với ngươi không tốt. Hay bởi vì Kỳ Duyên kia nói gì với ngươi.
“Phụ hoàng
nghĩ gì vậy, ngày đó Dĩnh nhi đã nói, muốn tâm của Dĩnh nhi, ngươi thật
tình sao?” Đoan Mộc Dĩnh lẳng lặng nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, trong ánh
mắt tràn ngập hàm ý không tín nhiệm.
Đoan Mộc Thanh Lam nhìn kỹ
đôi mắt Đoan Mộc Dĩnh, đôi mắt thâm sâu lãnh liệt như hàn băng, đông
lạnh trái tim hắn. Đoan Mộc Thanh Lam thả lỏng lực đạo nơi tay, điều hài tử này hỏi hắn, Đoan Mộc Thanh Lam cũng không biết làm sao, hắn có thể
dùng cái gì để đổi lấy thật tâm của Đoan Mộc Dĩnh đây.
“Nếu như
đây là một trò chơi, nhi thần muốn kết thúc bây giờ. Dù sao chúng ta
cũng là phụ tử, đây là loạn luân, phụ hoàng cũng hiểu vấn đề này. Ngươi
là đế vương, cái danh loạn luân sẽ xóa nhòa công danh vĩ đại của ngươi,
ngươi không sợ sao?” Đoan Mộc Dĩnh mong muốn Đoan Mộc Thanh Lam có thể
dùng lý trí để đối đãi hắn, không phải vui đùa, không phải trò chơi, “Có phải nhi thần lớn lên rất giống thái hậu hay không, vì dung mạo này mà
trở thành người phụ hoàng coi trọng nhất, nếu không nhờ phúc dung mạo
này, nhi thần làm sao được phụ hoàng để tâm.”
“Phụ hoàng cũng
không biết phụ hoàng có thực lòng hay không, có lẽ từ ngày thái hậu chết đi trẫm luôn cảm thấy thương tâm. Hôm qua phụ hoàng thấy trên người
ngươi chảy máu, phụ hoàng thấy đau khổ, tâm phụ hoàng đã lay động. Phụ
hoàng muốn cùng ngươi một chỗ, phụ hoàng không sợ thiên cổ bêu danh,
danh tiếng của phụ hoàng đã sớm vấy bẩn từ lúc phụ hoàng giết chết người thân của mình, phụ hoàng còn sợ nữa sao. Phụ hoàng nghĩ tới ngươi, phụ
hoàng sợ ngươi bị bêu danh nếu như cùng phụ hoàng ở một chỗ. Đây là lần
đầu tiên phụ hoàng vì người khác mà suy nghĩ, chẳng lẽ Dĩnh nhi không
cảm động sao?” Đoan Mộc Thanh Lam không còn thái độ vui đùa, biểu tình
nghiêm túc nhìn Đoan Mộc Dĩnh, nói ra suy nghĩ của chính mình, cho dù có rơi vào địa ngục, hắn cũng muốn cùng người này rơi xuống.
Đoan
Mộc Dĩnh do dự, bị lừa gạt một lần bị thương tổn qua một lần, hắn còn có thể tin tưởng sao? Người này là phụ thân của hắn, là một hoàng đế, hắn
tùy thời đều có thể thay lòng đổi dạ, tùy thời đều có thể giết mình,
những người cùng hoàng đế ở một chỗ không có mấy người có kết cục tốt.
Huống hồ nơi này còn có hoàng hậu, còn có Dương quý phi hận bọn hắn thấu xương a, ta làm sao có thể sinh tồn trong cung.
“Nhi thần cũng
không biết, nhi thần không thể đáp lại phụ hoàng. Nhi thần là một người
nhu nhược,