
một đàn chim cát tường bay qua bầu trời, tạo
thành một dải sáng dài. Trên thảo nguyên từng đàn trâu nhàn nhã đi ăn
cỏ, bởi vậy các mục đồng rảnh rỗi chú ý đến chim cát tường như vậy.
Một người bạch y tóc vàng ngẩng đầu, nhìn chim cát tường bay qua bầu trời,
hương cỏ xanh thoang thoảng, trong lòng hắn tràn ngập vui sướng. “Chim
cát tường của Bạc Nhân chúng ta đã đến, nó sẽ giúp chúng ta kết thúc
cuộc sống phiêu bạt, nó là sứ giả của thần, sẽ nói cho mọi người biết,
cái gì mới là thiên mệnh.” Bạc Nhân là một bộ tộc phiêu bạt, trước kia bọn họ là con dân của Lương
Quốc, thật lâu trước đây có một tiên tri của Lương quốc nói: “Bạc Nhân
sẽ hủy quốc gia.” Bởi vì … một câu nói này , hoàng đế Lương quốc đã hạ
lệnh tiêu diệt toàn tộc Bạc Nhân. Lúc đó vụ tàn sát diễn ra thế nào,
những người hiện tại của Bạc Nhân bộ tộc chưa từng thấy qua, nhưng bọn
họ biết, hầu như những người như bọn họ đều bị giết chết. Những người
sống sót chạy khỏi Lương quốc, phiêu bạt khắp nơi, sinh hoạt cực khổ đã rèn luyện cho họ ý chí cứng như sắt thép. Dũng sĩ Bạc Nhân dũng mãnh vô địch, thích khách cùng chiến sĩ của bọn họ phi thường nổi danh. Bọn họ
dựa vào nghề sát thủ mưu sinh, bọn họ là những chiến sĩ lợi hại nhất,
nhưng bọn họ cũng là những kẻ phiêu bạt không nhà.
Kỳ Duyên thân
là tế ti của Bạc Nhân tộc, song song cũng là một tiên tri, hắn là một
người thần kỳ, không có gì hắn không biết, không có gì hắn không làm
được. Không ai biết hắn từ nơi nào đến, chỉ biết năm ấy xuất hiện ôn
dịch, con người như thiên sứ này từ phương xa đi tới, hắn cưỡi ngựa
trắng, mái tóc vàng phiêu động trong gió, con mắt lam sắc giống như bầu
trời, tinh thuần như vậy. Hắn cứu sống người Bạc Nhân, được những …
người Bạc Nhân xem là thiên thần. Hắn dạy hài tử của Bạc Nhân đọc sách
biết chữ, đồng thời thu dưỡng một cô nhi, hiện tại cô nhi này là thủ
lĩnh của Bạc Nhân tộc.
“Sao hôm nay lại vui vẻ thế, tế ti đại nhân.” Một nữ hài tử cầm bó hoa dại chạy tới, đưa cho tiên tri Kỳ Duyên.
Kỳ Duyên nhận lấy hoa dại, tay sờ sờ đầu nữ hài tử, ôn nhu nói: “Bệnh của ngươi đã đỡ chưa, có uống thuốc đúng hạn không?”
Nữ hài tử gật đầu, hướng tiên tri Kỳ Duyên cúi đầu cung kính: “Cảm tạ tế
ti đại nhân đã cứu ta, ta hái hoa đẹp nhất cảm tạ ngài.”
“Ngươi,
hài tử này, thật là có tâm, lễ vật của ngươi ta nhận.” Tiên tri Kỳ Duyên ngửi mùi hoa dại thơm ngát, ánh mắt sâu thẳm, nhìn xuyên qua lớp sương
mù dày đặc trước mắt, hắn thấy từng mảnh từng mảnh thôn trang, đồng
ruộng hoa màu tươi tốt, bọn nhỏ chơi đùa hai bên bờ ruộng, thảo nguyên
mênh mông, từng đàn trâu nhàn nhã gặm cỏ, trên mặt mỗi người đều tươi
cười dạt dào hạnh phúc…
“Tế ti đại nhân, ngài có chuyện gì, vì sao ngài đờ ra như thế?” Nữ hài tử hiếu kỳ hỏi.
“Chim cát tường đã đến với người Bạc Nhân chúng ta, nó sẽ mang đến cho chúng
ta một cuộc sống hạnh phúc, chúng ta sẽ không bao giờ … phải phiêu bạt,
không chốn dung thân nữa.” Tiên tri Kỳ Duyên nói.
Nữ hài tử đối
với lời Kỳ Duyên không hề nghi ngờ, vui mừng nhảy nhót, vừa cười vừa
nói, “Tế ti đại nhân nói chim cát tường đến với người Bạc Nhân chúng ta, nó sẽ mang đến cho ta một ngôi nhà thật đẹp.” Nữ hài tử vui mừng chạy
đi, muốn đem tin tức này nói cho mỗi một người Bạc Nhân biết. Tiên tri
Kỳ Duyên lắc đầu, thực sự là một hài tử đáng yêu.
Thủ lĩnh của
Bạc Nhân tộc – Hạ Pháp cùng các chiến sĩ từ phương xa trở về, bọn họ
mang về nhu yếu phẩm phục vụ sinh hoạt, mỗi lần thủ lĩnh ra ngoài trở
về, đều là ngày lễ của Bạc Nhân tộc, bọn nhỏ thích nghe thủ lĩnh cùng
các chiến sĩ kể chuyện, những chiến sĩ trở lại, cùng thê tử hài tử đoàn
tụ, bọn họ mang về nhiều lễ vật cho người nhà, bọn nhỏ yêu nhất những
…lễ vật này.
“Thủ lĩnh đã trở về.” Một thiếu niên rất có lễ phép
hành lễ với Hạ Pháp, “Ngày hôm nay tế ti đại nhân tiên đoán rằng, có một người giáng thế sẽ mang đến cho chúng ta một cuộc sống ổn định hạnh
phúc, ngài muốn người nhanh đi tìm người đó.”
Hạ Pháp sửa sang
một chút mái tóc quăn rám nắng, da thịt màu mật ong dưới ánh mặt trời
lấp lánh vàng, đôi mắt hồng sắc giống như tất cả những người Bạc Nhân,
mở miệng cười. “Ta đã biết, ta lập tức đi gặp phụ thân.” Hạ Pháp cất
đao, hướng lều của tế ti đại nhân đi đến. Người nào có thể cho chúng ta
một nơi ở, giúp chúng ta an cư lạc nghiệp. Hắn phải là hoàng đế hoặc
hoàng tử, bằng không làm sao có thể có quyền lực như vậy. Hạ Pháp đoán
không ra lời nói của Kỳ Duyên, Hạ Pháp muốn biết, rốt cuộc người nào có
thể đưa đến hạnh phúc cho người Bạc Nhân. Mùi huân hương từ xa xa bay
tới, phụ thân rất thích loại huân hương này, lần sau ta sẽ mang về cho
hắn.
Trên lò lửa trong trướng, hơi nước mờ mịt, hương trà nhàn
nhạt xen lẫn với huân hương, khiến tâm người an bình. Hạ Pháp đứng ở
ngoài trướng, lẳng lặng nhìn dưỡng phụ của mình, đã trải qua nhiều năm
tháng, hắn vẫn trẻ như vậy, năm tháng không mang đi thanh xuân của hắn,
trái lại càng tăng thêm sức quyến rũ. Vô luận thời gian bao lâu, Kỳ
Duyên đều là một người tràn ngập hấp dẫn, khiến người khác không kìm
lòng được muố