Snack's 1967
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325983

Bình chọn: 8.5.00/10/598 lượt.

sang Hồng Kông cùng Nhiếp Đông Viễn, nhưng hiện

nay chương trình CM khởi động lại, tình trạng bệnh nhân không ổn, cần phải nhanh

chóng phẫu thuật nên anh không thể đi được. Nhiếp Đông Viễn lại nghĩ rằng, thay

vì đưa anh sang Hồng Kông, chi bằng để anh ở lại đây chăm sóc Tôn Bình, tuy Đàm

Tĩnh không giở trò gì được nhưng Nhiếp Đông Viễn cũng lo cô thừa cơ Nhiếp Vũ

Thịnh không có ở đây mà làm thủ tục xuất viện, bỏ đi biệt tích, đến lúc đó biển

người mênh mông, sự việc sẽ càng phức tạp thêm. Vì thế khi Nhiếp Vũ Thịnh đề

nghị bác sĩ khác cùng Nhiếp Đông Viễn sang Hồng Kông, ông liền

Nhiếp Vũ Thịnh cứ ngỡ rằng bố anh chỉ không yên tâm về Tôn Bình nên cũng

chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. May mà tình trạng phục hồi của Tôn Bình rất suôn sẻ

nên Nhiếp Vũ Thịnh có thể dồn hết tâm sức để giải quyết chương trình CM. Gần

đây, riêng các thí nghiệm trên động vật anh cũng thực hiện không dưới mười mấy

lần, lại liên tục mở các cuộc họp với các cán bộ chủ chốt trong khoa, cuối cùng

Chủ nhiệm Phương mới quyết định ngày hôm sau sẽ thực hiện ca phẫu thuật CM đầu

tiên.

Vì hôm sau có ca mổ quan trọng nên tối hôm đó, lần đầu tiên Nhiếp Vũ Thịnh về

nhà ngủ. Trước lúc tan làm, anh vẫn đến thăm Tôn Bình như thường lệ. Tôn Bình đã

có thể xuống giường đi lại, Nhiếp Đông Viễn mua quà cho cháu đến thành nghiện,

ngoài các loại đồ chơi liên tục được mang tới, trước khi đi Hồng Kông, ông còn

dành tặng riêng cho đứa cháu cưng một chiếc máy tính bảng để hai ông cháu tiện

trò chuyện qua webcam. Khi Nhiếp Vũ Thịnh tới phòng bệnh, Đàm Tĩnh đang dỗ Tôn

Bình: “Đừng chơi game nữa, con đã chơi một tiếng rồi, con hứa với mẹ thế nào

hả?”

Tôn Bình hơi phụng phịu nhưng vẫn trả lại máy tính cho Đàm Tĩnh. Đàm Tĩnh vừa

đặt máy tính sang một bên, ngẩng đầu lên đã thấy Nhiếp Vũ Thịnh. Vì cửa phòng

bệnh không đóng nên anh đứng ngay ở ngoài cửa, cũng chẳng biết đã đứng bao

lâu.

Trông thấy Nhiếp Vũ Thịnh, Tôn Bình vô cùng mừng rỡ: “Chú Nhiếp!”

Gần đây Nhiếp Vũ Thịnh ngày nào cũng tới rất nhiều lần, Tôn Bình cũng quen

dần, không còn sợ anh như trước nữa, ngược lại còn có phần thân thiết lạ thường.

Bởi vì chú Nhiếp thực sự quý cậu, trẻ con thường rất nhạy cảm với sự chân thành,

người nào thực sự tốt với nó, thực sự yêu thương nó, nó có thể nhận cảm nhận

được. Nhiếp Vũ Thịnh vừa tới, Tôn Bình đã bò dậy, vươn tay ra đòi anh bế.

“Để chú xem nào.” Nhiếp Vũ Thịnh kiểm tra các thiết bị theo dõi trên người

Tôn Bình rồi mới ôm lấy cậu. Tôn Bình rúc vào lòng anh nhõng nhẽo: “Chú Nhiếp,

sao buổi chiều chú không đến thăm cháu?”

“Buổi chiều chú Nhiếp phải đi họp.” Nhiếp Vũ Thịnh lại hỏi nó, “Buổi tối cháu

muốn ăn gì nào?”

“Mẹ cháu nấu cơm rồi.”

Phòng bệnh VIP có một gian bếp nhỏ, đủ cả những đồ dùng như lò vi sóng, nước

nóng cũng sẵn. Từ khi Tôn Bình có thể ăn, người giúp việc nhà họ Nhiếp ngày ngày

đều đưa cơm đến, Đàm Tĩnh cũng thường xuyên xuống bếp làm những món ăn mà Tôn

Bình thích.

“Ồ” Nhiếp Vũ Thịnh ngẩng đầu lên nhìn Đàm Tĩnh, nói: “Buổi tối anh không tới

nữa, ngày mai có ca phẫu thuật lớn

“Chú Nhiếp ăn cớm với mẹ con cháu đi!” Tôn Bình bắt đầu nũng nịu, “Mẹ cháu

làm thịt bò kho, ngon lắm ạ.”

“Cơm mẹ cháu nấu không đủ…” Nhiếp Vũ Thịnh thuận miệng dỗ Tôn Bình, “Chú sẽ

ăn ở nhà ăn, nhà ăn có cơm…”

Nào ngờ Đàm Tĩnh đột ngột lên tiếng: “Đủ cơm mà.”

Nhiếp Vũ Thịnh lại ngẩng đầu lên nhìn cô nhưng Đàm Tĩnh đã đi lấy nước rửa

tay cho Tôn Bình.

Đàm Tĩnh nấu hai món, đều là thứ Tôn Bình thích ăn, may mà buổi trưa người

giúp việc nhà họ Nhiếp đã mang tới một nồi canh sườn, lúc trưa Tôn Bình uống có

một bát, buổi tối Đàm Tĩnh đun lại, đầy một nồi sườn, không sao ăn hết được. Có

điều ở đây chỉ có hai bát, Đàm Tĩnh đơm đầy một bát cơm cho Tôn Bình, còn một

bát để cho Nhiếp Vũ Thịnh, bản thân cô ăn cơm bằng đĩa.

Nhiếp Vũ Thịnh nhận ra chiếc đĩa đó, nhưng không nói gì. Sau bấy nhiêu năm

mới lại được ăn cơm Đàm Tĩnh nấu, khi gắp miếng thức ăn đầu tiên đưa lên miệng,

anh chợt thấy hình như vị giác của mình có vấn đề, chua ngọt đắng cay, mọi hương

vị đều đủ cả. Tôn Bình ăn rất ngon lành, cách nó cầm đũa giống hệt người lớn,

lúc uống canh cũng không gây ra bất cứ tiếng động nào, đủ thấy Đàm Tĩnh dạy con

thật khéo, không vì gia cảnh bần hàn mà bỏ qua những chi tiết nhỏ này.

Ba người lặng lẽ ăn cơm, Đàm Tĩnh ăn bằng đĩa rất bất tiện, không thể dùng

đũa gắp những hạt cơm vương vãi lung tung trên đĩa. Ăn được một nửa, cô đứng dậy

xuống bếp định lấy thìa, vừa tìm được thìa thì Nhiếp Vũ Thịnh cũng bước vào,

nói: “Anh ăn xong rồi, để anh rửa bát cho em dùng.” Dứt lời, anh vặn vòi nước

rửa bát, Đàm Tĩnh không muốn tranh với anh nên đứng đó nhìn. Anh xắn tay áo lên

thật cao, đúng tư thế rửa tay tiêu chuẩn của bác sĩ, đến rửa cái bát cũng như sợ

có vi trùng, còn phải lấy nước rửa bát rửa đi rửa lại mấy lần, lại dùng nước

sạch tráng đi tráng lại, mới quay người đưa cái bát sạch bong cho cô.

Đàm Tĩnh không cầm, chỉ nói: “Em cũng ăn xong rồi.”

“Thế thì đưa đĩa trả anh đây.” Anh nói: “Trong nhà thiếu một cái đĩa.”

“Nhiếp Vũ Thịnh.” Đà